Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên không kiêng dè khóc thành tiếng. "Bác sĩ, tôi không tin, không phải ông nói còn có trường hợp hôn mê một tháng sao? Anh ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các anh nói một câu, các anh đều là bác sĩ, các anh sẽ giúp anh ấy điều trị thêm, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi mà..." "Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy sẽ khổ sở, cậu ấy ra đi rất vinh quang, cậu ấy là anh hùng, cậu ấy cứu người khác..." "Em không cần sinh ấy làm cái gì anh hùng, em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh."
"Noãn Phong, con ngoan, mất Thanh Thành, về sau con còn có chúng ta, có ba mẹ a..." Mẹ Diệp Thanh Thành an ủi tâm tình kích động Cố Noãn Phong, hơn mười ngày trước bọn họ đã làm chuẩn bị tâm lý thạt tốt, mặc dù không nỡ, nhưng mà không muốn tiếp nhận cũng chỉ có thể tiếp nhận. "Không, con không thể không có anh, con của con không thể không có anh ấy..."Cố Noãn Phong chưa từng có điên cuồng như vậy bao giờ, nàng phát hiện kỳ sinh lý của mình liên tục không thấy đến, cho là do gần đây tâm tình không ổn định nên chậm trễ. Buổi sáng vừa mới làm kiểm tra, đã mang thai khoảng 40 ngày. Nàng cao hứng lắm, bây giờ lại phải tiếp nhận tin dữ như vậy.