“Chủ tịch Lâm, tất cả mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi, cái chết của cô Tô Dư không liên quan gì đến tôi” Thẩm Ngọc Minh vội vã kêu lên.
“Vậy thì liên quan đến ai?” Lâm Dương hỏi lại.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết.”
“Nếu như anh đã không biết, vậy trước tiên tôi cứ giết anh đi, tôi tình nguyện thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Lâm Dương bình tĩnh mà nói, sau đó giơ tay lên, chuẩn bị đánh một bàn tay xuống, đập chết Thẩm Ngọc Minh ngay tại chỗ.
Ngay tại lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Bác sĩ Lâm, nếu như cậu dám làm thương tổn đến một sợi tóc của Thẩm Ngọc Minh, tôi chắc chắn tất cả các người sẽ không ra nổi khỏi cửa đâu.”
Sau khi giọng nói này vang lên, một luồng hơi thở đáng sợ đánh về phía này, đánh về phía vườn hoa phía sau.
Trong lòng mọi người giật mình, cao thủ nhà họ Thẩm đến rồi.
Nghe thấy thế, Lâm Dương ngừng bước, nghiêng đầu lại nhìn.
Lập tức nhìn thấy rất nhiều chiếc xe ô tô đang điên cuồng lao về phía này, toàn bộ những bàn ghế trang trí bên đường đều bị đâm nát, bọn họ trực tiếp xông thẳng đến vườn hoa phía sau.
Ngoại trừ những cái đó thì bốn phương tám hướng cũng có một lượt lớn bóng dáng vọt vào.
Tất cả bọn họ đều đứng trên đường bao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bên trong.
Khí tức trên mỗi người đều rất mạnh, khủng bố trác tuyệt, làm cho mọi người sợ hãi.
Tất cả đều là cao thủ hàng đầu.
Vườn hoa phía sau này trực tiếp bị bao vây.
Mọi người đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
“Không nghĩ đến một nhà họ Thẩm nho nhỏ này lại có nhiều cường giả như thế, Thần Quân, xem ra chúng ta đã quá xem thường nhà họ Thẩm này rồi.” Nguyên Tỉnh đi về phía trước mấy bước, nhỏ giọng nói.
“Ông có đối phó được không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này rất đơn giản.” Nguyên Tinh đáp lời.
“Vậy thì được rồi, những người này giao cho ông chào hỏi, tôi sẽ đi giết chết Thẩm Ngọc Minh.”
Lâm Dương vừa nói xong đã lập tức đi về phía Thẩm Ngọc Minh.
Giờ phút này đây, rõ ràng dáng vẻ của Thẩm Ngọc Minh vô cùng phách lối, vẻ e ngại và sợ hãi trên mặt anh ta đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cao thủ của nhà họ Thẩm đã đến, anh ta đã có sức mạnh, đương nhiên sẽ chẳng sợ hãi nữa, lúc này sống lưng của anh ta thẳng tắp, quát.
“Chủ tịch Lâm, anh đứng lại đi.”
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn anh ta, nhưng tốc độ chẳng dừng lại.
“Tên họ Lâm kia, anh thật đúng là to gan, anh không nghe thấy tôi nói gì à? Anh coi người nhà họ Thẩm chúng tôi không tồn tại ư?” Thẩm Ngọc Minh nhướng mày, lại một lần nữa hét to.
Nhưng tốc độ của Lâm Dương vẫn như cũ, không chút thay đổi.
“Ngọc Minh, cháu lùi lại về sau đi.”
Lúc này một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên., Sau đó lập tức nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mặc áo bào trắng từ trên tường nhảy xuống, đứng chắn ở trước mặt Lâm Dương.
“Chú ba.” Thẩm Ngọc Minh gọi một tiếng.
“ừ”
Người đàn ông đầu trọc mặc áo bào trắng được gọi là chú ba kia khẽ gật đầu, ánh mắt ông ta giống như sói khóa chặt trên người Lâm Dương.