“Chú ba, bác sĩ Lâm này vô cùng đáng ghét, cháu thấy anh ta cơ bản không để nhà họ Thẩm chúng ta vào trong mắt.” Thẩm Ngọc Minh lên tiếng.
“Chú có thể không biết ư?” Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, cậu đã quá làm càn rồi, tôi biết cậu đã khác xa xưa, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, cậu ở bên ngoài hô mưa gọi gió, đó là chuyện của cậu, nhưng nếu như cậu lại làm mưa làm gió ở nơi này thì chính là không xong rồi.”
“Ồ? Cho nên nhà họ Thẩm các người là muốn đấu với tôi đấy hả?” Lâm Dương nhìn qua ông ta rồi nói.
“Bác sĩ Lâm, nhà họ Thẩm chúng tôi không có ý định đối địch với cậu, càng không muốn đối đầu với cậu, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không phải là loại người sợ phiền phức, nếu như bác sĩ Lâm đồng ý ngồi xuống bàn bạc với tôi, giải trừ hiểu lầm này, có lẽ chúng ta không cần đánh nhau.”
“Tôi chỉ hỏi các người một câu, cái chết của em họ Tô Dư tôi là do nhà họ Thẩm các người làm à?”
“Không biết, tôi… Chúng tôi căn bản không biết.” Thẩm Ngọc Minh cuống cuồng nói.
“Không thừa nhận đúng không? Không sao!” Ánh mắt Lâm Dương lộ ra lạnh lếo, giọng nói của anh lại vô cùng bình tĩnh.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ vì giết chết Thẩm Ngọc Minh, nếu như nhà họ Thẩm các người dám tham gia, vậy tôi sẽ diệt toàn bộ nhà họ Thẩm các người.”
“Láo xược “To gan!”
“Cuồng vọng.”
Sắc mặt người nhà họ Thẩm âm trầm, nhao nhao gầm lên.
“Bác sĩ Lâm, cậu đừng có mà quá đáng!”
Người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào trắng gầm lên một tiếng.
Lâm Dương không nói gì, ánh mắt anh đột nhiên sắc bén, người giống như huyễn ảnh vọt về phía người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào trắng kia, đồng thời một chưởng hóa quyền, đánh mạnh về phía ông ta.
“Bài sơn chưởng!” Tên đàn ông đầu trọc kia cũng lập tức hét to một tiếng, trở tay đánh một chưởng.
Rầm một tiếng, âm thanh trầm đục vang lên.
Quyển chưởng tách ra.
Lâm Dương không hề di chuyển một chút nào, mà người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bạo trắng kia thì cơ thể run rẩy, ông ta liên tiếp lùi về sau.
“Chú bai”
“Cậu bai”
Mọi người vội vàng đi lên đỡ người đàn ông đầu trọc mặc áo đạo bào trắng kia.
“Không sao, không ngờ bác sĩ Lâm này ‘s In t1 lại có thực lực cường đại như thế, xem ra tin đồn có chút không đúng lắm, thực lực của người này đã đạt đến mười vị trí đầu trên bảng Thiên Kiêu.” Người đàn ông mặc áo đạo bào trắng nói.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây?” Thẩm Ngọc Minh hãi hùng khiếp vía hỏi.
“Không có gì đáng ngại, nơi này là địa bàn của nhà họ Thẩm chúng ta, chúng ta có đông người như thế, sao phải sợ một mình bác sĩ Lâm này chứ?” Người đàn ông trọc đầu mặc áo đạo bào trăng kia hừ lạnh một tiếng.
“Chú ba, bác sĩ Lâm này không chỉ có một người, hình như lão già bên cạnh anh ta rất lợi hại, chú nhất định phải cẩn thận đó.”