Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 217: Nam Thẳng Ung Thư





Giang Thành từng chứng kiến thủ đoạn của Huệ Trung Tường nhưng không nhận ra tên đó biết dùng bùa chú hai lần cao siêu thế này.

Bởi vì muốn kết hợp hiệu quả của hai lá bùa vào cùng một bùa chú có yêu cầu rất cao với người thi triển huyền thuật.
“Chồng à, cho em đi.”
Biểu tình trên mặt Hứa Tình lúc này đều mê loạn, cơ thể cô cũng uốn éo.
Hứa Tình vừa tắm xong vốn dĩ là cảnh tượng động lòng người, giờ nhìn dáng vẻ này của cô làm Giang Thành cảm giác cả người khô nóng.
Hứa Tình quá mê người nhưng Giang Thành cũng biết hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ về chuyện đó.

Trước tiên anh cần giải bùa chú trên người giúp cô mới là việc khẩn cấp nhất.
Giang Thành nghĩ xong bèn nắm cổ tay để xem mạch giúp Hứa Tình.

Tuy nhiên anh vừa sờ mạch thì đã phát hiện mạch đập rất bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi bùa chú hay các nhân tố khác.
Mặc dù bắt mạch bình thường nhưng giờ phút này Hứa Tình vẫn đang uốn éo cơ thể, dường như cô khó nhịn nổi rồi, gấp gáp mong chờ anh an ủi.
“Vợ à, em không bị yểm bùa đúng không? Đang tự diễn trò à?”
Giang Thành thấy bộ dáng của Hứa Tình thì hiểu Huệ Trung Tường hoàn toàn không yểm bùa hai lần cho cô, bây giờ cô đang diễn kịch mà thôi.
Hứa Tình vốn dĩ đang vặn vẹo người, lúc này khuôn mặt chợt thảng thốt và xấu hổ, cơ thể cũng cứng đơ lại.
“Anh thông minh được chưa?”
Hứa Tình hừ lạnh quay người, lưng hướng về phía anh, cô lẩm bẩm: “Thẳng nam ung thư!”
Trước đó Hứa Tình đã tra điện thoại, trên internet nói mình nhìn nhầm người lạ thành Giang Thành là do bị yểm bùa.

Hình như trong các loại bùa có Chú Mê Tình nên cô cố ý diễn mình bị trúng Chú Mê Tình, muốn để mình và Giang Thành làm nóng người một xíu.
Nhưng Giang Thành quả thật vẫn có thuộc tính của thẳng nam như trước đây.

Anh vừa liếc nhẹ đã nhận ra mình đang diễn kịch, nhìn ra thì nhìn ra, nhưng đáng lẽ anh nên phối hợp diễn với mình chứ, thế mà nói toạc ra vậy.
Anh làm thế, Hứa Tình muốn tiếp tục cũng không được.

Cô bó tay, phụng phịu quay lưng.
“Vợ, sao em giận anh?”
Giang Thành thấy Hứa Tình bỗng nhiên giận dỗi, vội đưa tay lắc lư bả vau của cô.
‘Đừng chạm vào em, buồn ngủ rồi!”
Giang Thành nhìn thái độ này của Hứa Tình, cũng chẳng biết phải làm sao.


Hình như mình lại bỏ lỡ mất một cơ hội, có điều anh thật sự không đoán ra suy nghĩ của phụ nữ.

Nếu anh hiểu rõ phụ nữ thì có lẽ hồi đi học đã có rất nhiều bạn gái rồi.
Mà thực ra Giang Thành vẫn chưa có bạn gái mãi đến sau khi sống lại bỗng nhiên anh nhặt được một cô vợ xinh đẹp như vậy.

Đương nhiên anh sẽ luống cuống chân tay.

Giang Thành thở dài, đành đi ngủ.
Đồng thời lúc này Tất Minh Châu đã chuyển từ thành phố Thượng Minh đến bệnh viện số một Lư Dương, bởi vì ở bệnh viện Giang Thành làm, bà ấy rất tin tưởng để anh đảm nhiệm bác sĩ điều trị cho mình.
“Minh Châu, em khăng khăng đến chỗ này làm gì, ở thành phố Thượng Minh không phải cũng tốt à.”
Mục Chí Long trách móc Tất Minh Châu.
Bà không trả lời, đúng lúc thấy trợ lý nữ đi vào.
“Chu, chuyện làm thế nào rồi?”
Tất Minh Châu hỏi trợ lý.
“Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.”
Trợ lý nữ nghiêm túc trả lời Tất Minh Châu.
“Chuyện gì vậy?”
Mục Chí Long khó hiểu hỏi trợ lý.

Trước đây có chuyện gì đều do anh ta xử lý nhưng bây giờ đến cả chuyện gì ông ta cũng không biết.
“Không có gì đâu ngài Mục Chí Long.

Từ bây giờ mời anh rời khỏi đây, anh và chủ tịch Tất của chúng tôi đã không còn liên quan gì nữa.”
Trợ lý lạnh lùng thông báo với Mục Chí Long.
Ông ta nghe lời của trợ lý như nghe tiếng sấm giữa bầu trời trong xanh, ngây ngẩn cả người.
“Cô có ý gì? Cô nói không còn liên quan gì là sao?”
Mục Chí Long kinh ngạc hỏi.
“Tôi đã sai người xử lý xong đơn ly hôn giữa anh và chủ tịch Tất.

Bắt đầu từ hôm nay, anh không hề có mối quan hệ gì với chủ tịch Tất của chúng tôi.”
Trợ lý nữ đã không ưa Mục Chí Long từ lâu.
Bởi vì ông ta thấy cô ấy khá xinh, dáng người cũng tốt nên đã muốn quy tắc ngầm với cô ấy không chỉ một lần nhưng đều bị trợ lý nữ từ chối.


Vì điều này, Mục Chí Long luôn giật dây Tất Minh Châu để bà xa cách trợ lý nữ.
Qua sự việc lần này, Tất Minh Châu đã rõ ràng giữa Mục Chí Long và trợ lý nữ thì ai đáng giá tín nhiệm hơn.
Dưới góc nhìn của trợ lý nữ, Mục Chí Long rơi vào kết cục này là đáng đời, ông ta lẽ ra phải bị chủ tịch Tất đuổi đi từ lâu mới đúng.
“Không được, tôi sẽ không ly hôn, tuyệt đối không ly hôn.”
Mục Chí Long vất vả lắm mới leo được lên giường một quý bà giàu có, dáng người đẹp và nhiều tiền thế này.

Nếu ông ta ly hôn thì thật sự không còn gì nữa.
Vì thế Mục Chí Long nghĩ rõ ràng ngay lập tức, chắc chắn là mình không ly dị.
“Có ly hôn hay không cũng không do anh quyết định.

Anh cho rằng tôi không biết mấy chuyện anh lén làm sau lưng ư?”
Tất Minh Châu lạnh lùng nhìn Mục Chí Long.
Thực ra bà đã biết ông ta xằng bậy ở ngoài lâu rồi.

Chỉ là Tất Minh Châu không muốn quan tâm nên cứ mở một mắt nhắm một mắt.

Nhưng lần người đối phương muốn mạng mình, Tất Minh Châu không thể tiếp tục bỏ mặc không quan tâm.
Đầu óc Mục Chí Long căng thẳng, đúng là ông ta bao nuôi không ít gái ở ngoài.

hơn nữa còn tham ô tiền công ty.

Ông ta cứ tưởng Tất Minh Châu không biết, thì ra là bà đã biết hết từ lâu.
“Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”
Tất Minh Châu hừ lạnh quay đầu, không muốn nhìn Mục Chí Long nữa.
“Minh Châu, đừng mà.

Anh biết sai rồi, sau này anh không dám nữa.”
Mục Chí Long vội vàng quỳ xuống đất.

Lần này ông ta phải đánh đổi thảm thiết vì khôn vặt.


Nếu mình luôn đàng hoàng nghe lời Tất Minh Châu thì nhất định không có kết cục này.
“Bảo vệ, đuổi ra ngoài!”
Trợ lý nữ nhìn bộ dạng của Mục Chí Long, trực tiếp hô to với bảo vệ bên ngoài.
Ngay lập tức, mấy gã đàn ông cao to bước đến kéo Mục Chí Long ra ngoài, mặc kệ ông ta kêu gào cỡ nào cũng không có tác dụng.
“Chú tịch hội đồng quản trị, vậy thì hạng mục xây dựng của chúng ta…”
Trợ lý nữ thấy căn phòng đã yên tĩnh bèn bước tới hỏi Tất Minh Châu.
“Chắc chắn chọn Lư Dương.

Vì thể diện của Giang thần y, tôi sẽ không đi đâu cả.

Những ai muốn bàn bạc thì đều từ chối hết.”
Trong lòng Tất Minh Châu vô cùng áy náy với Giang Thành.

Nếu không có anh thì bà đã chết.
“Nhưng trong số mấy người định bàn bạc với chúng ta có…”
“Có ai cũng không được, tôi chắc chắn ở yên tại Lư Dương.”
Tất Minh Châu cắt ngang lời trợ lý nữ.
Người chết qua một lần mới biết sống sót quý giá chừng nào, cơ hội sống hiếm hoi ra sao.

Nhưng bao nhiêu người hiểu ra trước khoảnh khắc lìa đời, hiểu rõ cũng chẳng có cách nào sống lại thêm lần nữa, dù sao trường hợp giống mình cũng quá ít.
Mục Chí Long bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Ông ta ngồi trước cửa bệnh viện, không muốn từ bỏ như vậy.

Mình cố gắng cầu xin Tất Minh Châu thì nhất định có cơ hội được trở về bên cô ấy.
Sáng hôm sau, cả Hứa Tình và Giang Thành đều muốn nghỉ ngơi nên không đi làm.
“Vợ ơi, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi.”
Giang Thành biết tối qua mình sai nêm sáng sớm vội lấy lòng Hứa Tình.

Anh cũng nhớ mình phải sửa lại tính cách thẳng nam.
“Được, đi đâu thế?”
Hứa Tình cũng không gây sự lung tung.

Đương nhiên cô không từ chối đi dạo phố với Giang Thành, bồi dưỡng tình cảm một chút.

Dù sao trên người anh vẫn còn rất nhiều bí mật chưa nói với cô.

“Chúng ta đi dạo phố mua sắm đi, anh chưa từng dẫn em đi dạo phố nhỉ?”
Quả thật Giang Thành chưa từng đi dạo phố với Hứa Tình.

Cho nên anh suy nghĩ bỏ qua hết tất cả, muốn cùng cô thực hiện những điều nhỏ nhặt nhất, tựa như đôi trai gái mới bắt đầu yêu nhau.
Hứa Tình cũng đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ra cửa.
Hứa Tình cho rằng Giang Thành sẽ lái xe đi, nhưng anh nói thẳng:
“Hôm nay chúng ta không đi xe ô tô mà đi xe buýt giống người bình thường, em thấy sao?”
“Không lái xe?”
Đó giờ điều kiện gia đình của Hứa Tình vẫn khá giả nên cô chưa từng ngồi phương tiện giao thông công cộng.

Trên xe buýt vừa bẩn vừa rối loạn, cô thật sự không thích ngồi nó.
“Đúng vậy, thực ra thỉnh thoảng ngồi xe buýt cũng rất thú vị.”
Giang Thành chân thành nói với cô.
“Vậy được.”
Hứa Tình đành đồng ý với Giang Thành.

Hai người cùng nhau đi đến điểm đỗ xe buýt ở ngoài khu chung cư.
Mặc dù hôm nay Giang Thành và Hứa Tình không đi làm nhưng trang phục vẫn là đồ hiệu sang trọng.

Mọi người đều đứng đợi xe buýt ở đây nhưng Hứa Tình giống như thiên nga lạc giữa bầy gà.

Cô lóa mắt quá mức, ánh nhìn của nhiều người đàn ông đều tập trung trên người cô.
Bởi vì Hứa Tình xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, còn mặc đồ hiệu nên không muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người cũng khó.

Dù sao trong mắt những người còn lại, chẳng phải người đẹp như vậy nên ngồi trong xe ô tô sang trọng à, sao có thể đến chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng chứ?
Khi nhiều người đang chú ý đến Hứa Tình, bỗng nhiên xe buýt tới.

Mọi người vội vàng chen lấn lên xe, Hứa Tình đang đứng ở một bên không cẩn thận bị xô đẩy ra.
“Cảm giác không quen đúng không?”
Giang Thành nhìn Hứa Tình nhíu mày bèn hỏi.
“Vẫn ổn.”
Quả thực Hứa Tình không muốn chen chúc một chỗ với cả đám người, bởi vì cô cảm giác chen như vậy thì sẽ bị người khác táy máy tay chân lợi dụng.
“Yên tâm đi, có anh ở đây thì không ai chạm được vào người em.”
Giang Thành nói xong thì kéo tay Hứa Tình, dẫn cô đi về phía xe buýt..