Hứa Tình đang tò mò Giang Thành sẽ bảo vệ mình kiểu gì, chợt thấy hai cánh tay của anh ôm vòng quanh cô, sau đó hai người chen lấn đi lên xe buýt.
“Nhường đường, nhường đường chút!”
Cánh tay Giang Thành bao vòng quanh cô, anh vừa nói vừa chen lên xe buýt.
Nhiều người đều bị đẩy ra ngoài xe bởi hai tay anh.
Tuy có một số người định đến gần Hứa Tình, muốn chiếm lợi của cô dựa vào đoàn người xô đẩy nhưng bọn họ chẳng thể lung lay nổi cánh tay của Giang Thành.
Dường như đôi tay anh làm từ sắt thép, sức lực bình thường căn bản là không thể lay động.
Giang Thành cứ ôm vòng quanh người Hứa Tình như vậy.
Hai người cùng nhau lên xe buýt, tìm thấy một vị trí cạnh cửa sổ xe thì dừng lại, do trên xe nhiều người nên đã hết chỗ ngồi.
Sau khi hai người lên xe, hai tay của Giang Thành vẫn vòng quanh Hứa Tình, hơn nữa cơ thể anh cũng dán sát vào người cô.
“Tay của anh bỏ xuống được không?”
Hứa Tình thấy xung quanh nhiều người thì mất tự nhiên.
Cô ngại tư thế mờ ám với Giang Thành.
“Không được, anh không thể thả tay!”
“Vì sao?”
“Em đẹp thế này, nếu anh không che chở thì chẳng biết bao nhiêu người muốn lợi dụng em.”
Cơ thể Giang Thành vừa dính sát Hứa Tình vừa nói:
“Em có tin không, nếu anh thả tay thì đám người kia nhất định liều mạng chen chúc về phía em?”
Hứa Tình nghe anh nói bèn quay đầu nhìn xung quanh, quả thật phát hiện nhiều người đàn ông đang đỏ mắt nhìn cô.
“Thật à? Vậy tại sao em cảm giác anh chen còn mạnh hơn bọn họ?”
Hứa Tình cảm giác Giang Thành áp sát người mình, hơn nữa cô cảm giác tư thế của hai người quá mờ ám.
“Sao giống nhau được, anh là chồng em, chỗ béo bở không cho người ngoài.”
Giang Thành cười nói với Hứa Tình.
Hứa Tình nghe anh trả lời bèn hừ nhẹ.
Cô vốn không muốn để ý anh, ai bảo đêm qua người này không biết thời thế, mình đã diễn kịch như thật mà anh còn thờ ơ.
Khi Hứa Tình đang suy nghĩ, xe buýt bỗng nhiên phanh gấp.
Hứa Tình đứng không vững, ngã thẳng vào lòng Giang Thành.
Cả người cô đều tiếp xúc thân mật với cơ thể anh, hơn nữa cánh tay của Giang Thành đang gấp gáp đỡ trúng vòng một của Hứa Tình.
“Em không sao chứ?”
Giang Thành cảm nhận độ mềm mại trên người cô, vội hỏi.
“Không sao.”
Hứa Tình lắc đầu.
May là ngã vào người Giang Thành, chứ nếu ngã vào người khác thì lúng túng quá.
Nhưng cứ như vậy, tư thế giữa Giang Thành và Hứa Tình càng thêm mờ ám.
Nhiều người đàn ông nhìn thấy mỹ nhân như Hứa Tình mập mờ dựa vào lòng một người đàn ông, thật sự muốn chảy máu mũi.
“Thắt lưng của anh làm em cộm.”
Hứa Tình giãy ra khỏi lòng anh, cô đứng vững người rồi nói.
“Thắt lưng?”
Hôm nay Giang Thành mặc quần thể thao co giãn, căn bản không có thắt lưng.
“Khụ khụ, ùm, vậy anh thu nó lại.”
Giang Thành vừa xấu hổ vừa lúng túng đáp, cũng may Hứa Tình không phát hiện ra sự thật, nếu không cô nhất định sẽ tức điên nhỉ?
Đương nhiên Hứa Tình chưa phát hiện ra Giang Thành không có thắt lưng bởi vì cô không quay đầu nhìn.
Khi cô đang quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy gần đó có một người đàn ông đang chạm tay vào đùi cô gái mặc quần sooc siêu ngắn.
“Biến thái! Thả tay ra!”
Hứa Tình nhìn thấy cô gái kia bị người ta bắt nạt trên xe buýt, ngay lập tức cô hô to.
Tên du côn vốn đang chăm chú sàm sỡ cô gái, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô, anh ta bị dọa sợ rút tay về.
Hơn nữa anh ta lúng túng phát hiện người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
“Mé, nhìn cái gì đó? Trên xe vừa nhiều người vừa chen chúc, tôi có cách nào đâu?”
Rõ ràng tên du côn đang nói xạo nhưng mà dáng vẻ của anh ta trông hung dữ, gào to một tiếng thì người xung quanh không dám nhìn nữa.
Thanh niên du côn thấy mọi người đều sợ mình, ngay lập tức khó chịu hô:
“Vừa nãy là con điếm nào kêu cmn bậy bạ đó.”
“Miệng anh ăn nói sạch sẽ chút, dám làm mà không dám chịu, anh có phải đàn ông không?”
Hứa Tình không hề có ý lùi bước, cô quát gã đàn ông biến thái như trước.
Giang Thành nhìn dáng vẻ của Hứa Tình rõ ràng giống hệt suy nghĩ của mình, cô thích làm việc tốt.
Trước đây Giang Thành cũng thấy việc bất bình thì hăng hái trợ giúp nên mới chết đi sống lại.
“Úi chà chà, không ngờ là một cô nàng xinh đẹp vô cùng, thích làm việc tốt sao?”
Tên đàn ông du côn liếc mắt theo âm thanh, vừa nhìn Hứa Tình liền sáng mắt.
Anh ta tức giận hô với cô: “Anh trai đây có phải đàn ông không, e rằng tối nay cần cô thử mới biết nhể?”
“Đồ vô liêm sỉ, rõ ràng anh lợi dụng con gái nhà người ta, còn ăn nói hùng hồn như thế.”
Hứa Tình tức giận quát anh ta.
“Cô nói tôi cố ý lợi dụng người khác sao, ai làm chứng?”
Tên du côn rút dao từ sau lưng, cười lạnh nhìn xung quanh.
“Ông có thể làm chứng không?”
“Hay là cô làm nhân chứng?”
Tên du côn vừa nói vừa vung vẩy con dao.
Những người đàn ông xung quanh đều tỏ vẻ không nhìn thấy, hoàn toàn không có ai dám làm nhân chứng.
Hứa Tình thấy nhiều người đàn ông như vậy mà không ai dám đứng ra làm chứng.
Ngay lập tức, bộ ngực to của cô phập phồng lên xuống do tức giận.
Đám đàn ông này còn không dũng cảm bằng một cô gái như mình.
Giang Thành biết mọi người trong xã hội ngày nay đều không muốn gây sự, chỉ đứng xa quan sát việc không liên quan tới bản thân họ.
Người thấy việc bất bình thì hăng hái giúp đỡ như Giang Thành và Hứa Tình rất hiếm.
“Cô gái ngồi trước anh có thể làm nhân chứng, anh sờ soạng cô ấy.”
Hứa Tình tức giận, quay sang nói với cô gái.
Cô ấy bị sàm sỡ, chắc sẽ dám đứng ra làm chứng.
Nhưng cô gái kia quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông hung ác và con dao sau lưng, ngay lập tức bị dọa trắng bệch mặt.
Cô ấy lắc đầu nói:
“Không, anh ta không sờ tôi.
Tại quá nhiều người nên mới bất cẩn chạm trúng tôi.”
Hứa Tình nghe cô gái nói thì cạn lời.
Rõ ràng mình đứng ra vì giúp cô ấy, kết quả bản thân cô ấy không dám thừa nhận sự thật.
“Cô thích quan tâm chuyện bao đồng nhỉ, liên quan gì đến cô!”
Cô gái kia lo sợ tên du côn tổn thương mình nên còn mở miệng trách móc Hứa Tình giúp anh ta.
“Cô…”
Hứa Tình thật sự rất giận hành động của cô gái kia, quả thực không biết nói gì cho phải.
“Ha ha ha, con đàn bà ngu xuẩn thích thể hiện, cô ta cũng nói tôi không lợi dụng rồi đấy.
Dám bôi nhọ danh tiếng ông đây, hôm nay nếu không dạy dỗ cô, e rằng cô không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào.”
Tên du côn vừa nói vừa chen về phía Hứa Tình, dù sao cô cũng xinh hơn cô gái kia.
Cô gái bị du côn sàm sỡ ban nãy, nhìn thấy anh ta đi về phía Hứa Tình thì thở phào, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.
Cuối cùng mình không sao rồi, người khác bị gì cũng chẳng liên quan đến mình.
“Anh dám!”
Hứa Tình lạnh lùng quát.
“Sao tôi không dám? Cô dám vu khống cho tôi.
Hôm nay tôi lột sạch đồ của cô ở ngay trên xe, để cô ghi nhớ lâu.”
Tên đàn ông du côn cầm dao trong tay, người xung quanh đều sợ anh ta cho nên gã rất kiêu ngạo.
“Muốn đụng vào vợ tôi, anh hỏi tôi chưa?”
Giang Thành chắn trước người Hứa Tình, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn tên đàn ông du côn.
“Thằng nhóc thúi, cậu xứng có cô vợ xinh đẹp thế này sao? E rằng cô ta là gái quán bar mỗi tối đúng không?”
Khuôn mặt tên du côn đầy khinh thường, anh ta hỏi Giang Thành.
Dưới góc nhìn của người đàn ông này, chỉ cần là phụ nữ mặc quần áo đẹp thì đều là gái phục vụ ban đêm.
“Nếu miệng anh cứ tiếp tục không sạch sẽ, có tin tôi sẽ ném anh xuống xe không?”
Ánh mắt Giang Thành sắc lạnh nhìn tên du côn.
“Lại thêm một đứa điếc không sợ súng!”
Đôi mắt anh ta hiện vẻ tàn nhẫn.
Anh ta biết nếu không đâm một nhát làm người trước mặt bị thương thì sau này chẳng còn mặt mũi giao du với xã hội đen.
Tên du côn nghĩ ngợi xong, đâm mạnh dao về phía Giang Thành.
Nhưng cổ tay anh ta bị Giang Thành nắm chặt, anh vặn một cái làm cả cánh tay của anh ta bị trật khớp.
“Au…”
Tên đàn ông du côn không cầm được dao nữa, anh ta thả lỏng bàn tay, hô to với Giang Thành:
“Anh làm gì tôi đấy?”
“Không có gì, đây là trừng phạt cho cánh tay làm chuyện xấu.”
Giang Thành thoải mái đáp: “Bây giờ nhảy từ trên xe xuống đi, không thì tôi đảm bảo cánh tay còn lại cũng bị tương tự.”
Phân Thân Thác Cốt Thủ của Giang Thành không chỉ đau ở mức đơn giản, nên căn bản là người bình thường không chịu được.
Tên đàn ông du côn cảm giác đau toát mồ hôi.
Nhưng anh ta nhìn thoáng qua chiếc xe đang lao nhanh trên đường, nếu mình nhảy xuống không bị chết vì ngã thì cũng bị chiếc xe khác tông chết?
“Không muốn nhảy hả?”
Giang Thành dứt lời, sử dụng Phân Thân Thác Cốt Thủ cho cánh tay còn lại của anh ta.
Ngay lập tức, tên du côn cảm giác hai cánh tay đau đớn kịch liệt.
“Không muốn chân anh cũng bị đau thì nhảy xuống xe ngay bây giờ.”
Giang Thành nhẹ nhàng nói.
Tên đàn ông du côn nghe câu này thì chẳng dám do dự thêm.
Anh ta lách qua đám người rồi nhảy ra ngoài cửa sổ xe buýt.
Cơ thể anh ta chưa kịp chạm đất thì đã bị một chiếc xe đằng sau tông mạnh.
“Hay lắm, người xấu xa bị vậy là đáng đời!”
“Đúng vậy, từ lâu tôi đã muốn dạy dỗ tên du côn này!”
“Thực sự quá đáng, suốt ngày ức hiếp phụ nữ trên xe!”
Một đám người thờ ơ quan sát.
Giờ họ nhìn Giang Thành đã đuổi tên du côn đi thì sôi nổi khen hay lắm.
Cô gái bị quấy rối tình dục ban nãy không cảm ơn Hứa Tình và anh, ngược lại là giả vờ không nhìn thấy.
Giang Thành và Hứa Tình cũng chẳng quan tâm cô ta, sau khi đến trạm dừng xe buýt, hai người bước xuống xe.
Đám biến thái còn lại nhìn hai người xuống xe.
Ngay lập tức, có hai gã đàn ông tiến tới gần cô gái ban nãy.
Dù sao cô ta ăn mặc thiếu vải, rất dễ dàng sờ mó.
Cô ta cảm giác mình sắp bị sàm sỡ, vội vàng hô to:
“Các anh muốn làm gì?”
“Chúng tôi làm gì cơ? Nhiều người thế này?”
Hai tên biến thái lạnh lùng hỏi lại.
Cô gái bị hù dọa, vội vàng ngậm miệng.
Còn đám người sôi nổi thề thốt nếu Giang Thành không làm gì thì bọn họ cũng muốn ra tay, bây giờ lại ra vẻ không nhìn thấy.
Họ cúi đầu chơi điện thoại, một số người ngó mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Lúc này cô gái chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn hai tên biến thái lợi dụng mình.
Bây giờ cô ta rất mong có người như Giang Thành và Hứa Tình xuất hiện.
“Vợ à, dáng vẻ ban nãy của em làm anh nhớ đến một người.”
Giang Thành nhìn Hứa Tình đi bên cạnh.
“Ai thế?”
Hứa Tình nhíu mày hỏi anh.
“Là cậu học sinh cũ của em, Giang Thành.”
Anh trả lời cô.
Giang Thành muốn biết cô có cái nhìn thế nào với bản thân mình trước kia..