Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 378: Không Ai Có Thể Lấy Mạng Diệp Bắc Minh Tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này Diệp Thiên đã ăn xiên nướng xong, ngồi xe của Giang Lập Thành, đi cùng Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao tới nhà họ Diệp.

“Đại sư Diệp trở về rồi!” Vừa vào nhà họ Diệp, một đám người tiến lên đón.

Rõ ràng là tất cả tộc nhân của nhà họ Diệp, nhà họ Hoắc, nhà họ Đường, nhà họ Vũ, vì lo lắng tông môn sau lưng các gia tộc này trả thù, cho nên bọn họ đều tập trung ở nhà họ Diệp.

“Thế nào, tộc nhân đều ở đây sao? Có thiếu đi người nào không?” Diệp Thiên hỏi, nhà họ Diệp là nhà của hắn, nể mặt cha và ông cụ, đương nhiên là hắn sẽ quan tâm một chút, ba gia tộc khác đều là tùy tùng của hắn, tất nhiên là hắn phải quan tâm.

“Báo cáo đại sư Diệp, đều ở đây” Hoắc Cảnh Long, Đường Tu Nhân, Vũ Thiên Trường gật đầu nói.

“Nhà họ Diệp chúng ta, trừ một nhà chú út, cùng với cha mẹ cháu còn có ông cụ ra, những người khác đều đã ở đây.” Bác cả của Diệp Thiên là Diệp Diệu Đông cũng nói.

“Cha mẹ cháu và ông cụ ở nhà họ Tần, nhà chú út đâu ạ?” Diệp Thiên hỏi.

“Haizz." Diệp Diệu Đông thở dài: “Thím út cháu và Diệp Linh vẫn canh cánh trong lòng với cháu, khi nhà họ Diệp còn chưa bị chiếm lấy, chú út và thím út cháu còn ở nhà họ Diệp, nhưng từ khi nhà họ Diệp gặp chuyện không may, một nhà chú út cháu đã được Diệp Linh đưa đi.”
“Diệp Đường cũng bị đưa đi rồi ạ?” Diệp Thiên còn nhớ rõ em họ lolita hơn Đóa Đóa mấy tuổi, lúc ấy hắn mới về nhà họ Diệp, mọi người nhà họ Diệp đều không thích hắn, chỉ có Diệp Đường là chơi với hắn, cho nên hắn có ấn tượng khắc sâu với cô bé này.

“Dẫn đi rồi.” Diệp Diệu Đông gật đầu.

Diệp Thiên à một tiếng, trong ấn tượng của anh thím út và Diệp Linh đối xử với Diệp Đường không được tốt, vì thế truy hỏi: “Biết đưa đi đâu không a?”
“Lúc trước Diệp Linh có một người bạn trai, là cậu hai nhà họ Hầu ở Dương Sơn, nghe nói ba năm trước chết ngoài ý muốn, sau đó lại có quan hệ với cậu ba nhà họ Hầu, hẳn là được Diệp Linh sắp xếp ở Dương Sơn” Diệp Diệu Đông suy đoán.


Diệp Thiên nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, không thể không bội phục bản lĩnh dụ dỗ đàn ông của Diệp Linh, nhưng mà nói đi nói lại, ba năm trước Diệp Linh có thể trở thành diễn viên nổi tiếng, dáng người và diện mạo tất nhiên không cần phải nói, bản lĩnh của bản thân cũng đủ cứng rắn, nếu không sao có thể lăn lộn nổi bật như vậy trong giới diễn viên, cho nên chuyện này không kỳ lạ.

“Gọi điện thoại cho chú út, hỏi ông ấy có muốn về không.” Diệp Thiên nói.

Diệp Diệu Đông nói được, cầm lấy điện thoại ra gọi cho chú năm Diệp Đường Vân, còn mở loa ngoài ra.

Sau khi vang lên mấy tiếng, bên kia mới nghe máy.

Không đợi Diệp Diệu Đông mở miệng, trong điện thoại truyền ra tiếng người phụ nữ chanh chua.

“Diệp Diệu Đông, bảo tên nhóc Diệp Thiên đừng có mà ngông cuồng, ba năm trước cậu ta giết bạn trai của Diệp Linh, hôm nay cậu ta lại giết cậu tư nhà họ Hầu, ông cảnh cáo cậu ta, nhà họ Hầu không phải dễ trêu chọc như vậy đâu.

Diệp Linh vẫn chưa nói nguyên nhân Hầu Hà Kính chết cho nhà họ Hầu, cho nên nhà họ Hầu vẫn nghĩ là do người của Huyền Đỉnh Tông làm, nếu nói cho nhà họ Hầu, các người som gặp tao ương theo rồi!”
“Còn nữa, tôi biết ông gọi điện là muốn bảo Đường Vân trở về, nhưng mà nghĩ cũng đừng nghĩ, sản nghiệp nhà họ Diệp đã được Diệp Thiên đoạt về, nhưng tiền nhà họ Diệp đều bị chuyển đi hết, lấy cái xác không về có tác dụng rắm gì, còn không mạnh bằng đi theo sau nhà họ Hầu, cho nên tôi sẽ không cho Đường Vân trở về đâu.”
“Cuối cùng ông lại cảnh cáo Diệp Thiên cho tôi, đừng tưởng rằng mình rất trâu bò, người nào cũng dám trêu chọc, nhà họ Hầu không phải nhà cậu ta có thể chọc được.

Bây giờ bọn tôi đã lái xe đến Thương Hải, ba ngày sau sẽ tới đại hội Tiên Minh, Huyền Nguyên Tông chỗ dựa vững chắc của nhà họ Hầu và rất nhiều tông môn đều đã liên minh với Huyền Minh Tông, khi đó bọn họ sẽ trả thù Diệp Thiên, tôi khuyên các ông cách xa cậu ta một chút, đừng hại nhà họ Diệp bị tàn sát cả nhà.”
“Được rồi, nể mặt tình cảm gia đình lúc trước, tôi nói những lời này với ông, có thể lắng nghe hay không là quyết định ở ông, nếu không nghe lọt, đến lúc đó nhà họ Diệp bị người ta tàn sát hết, tôi cũng không bảo Đường Vân đốt vàng mã cho các người đầu.”
Tút tút...!
Diệp Diệu Đông chưa kịp nói một câu, thím út đã nói một tràng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại rồi.


Diệp Diệu Đông:"..."
Những người khác nghe xong vẻ mặt đều sững sờ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi người phụ nữ này quá sắc bé.

“Diệu Đông, hay là...!Chúng ta dẫn theo mấy đứa bé tìm chỗ trốn đi.

Bác gái cả cẩn thận nghĩ lại lời thím út nói, chỉ cảm thấy rất có đạo lý, nên sợ hãi nói.

“Đúng vậy, chúng ta nên trốn đã rồi nói sau.

Bác gái hai và thím tư cũng sợ Diệp Thiên không đánh lại Tiên Minh, nhỏ giọng nói.

“Hừ!” Vũ Thiên Trường lập tức bất mãn nói: “Một đám phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, các người căn bản không biết đại sư Diệp có bản lĩnh gì, hôm nay cậu ấy dám giết những người đó, thì đủ chứng minh cậu ấy có tin tưởng đối kháng Tiên Minh!”
“Vậy ba năm trước, vì sao cậu ta còn bị Huyền Minh Tông giam lỏng?” Bác gái cả cãi lại: “Tôi nhìn thấy rất nhiều cư dân mạng nói, Diệp Thiên nhân lúc hang ổ của Huyền Minh Tông không ai mới thoát ra được, nếu không..."
“Câm miệng!”
Ngay cả Hoắc Cảnh Long và Đường Tu Nhân cũng bất mãn quát.

“Được rồi.” Sao Diệp Thiên có thể không biết mấy bác gái thím của hắn nghĩ gì, vì thế nói: “Lo lắng của mọi người không phải không có đạo lý, nếu sợ hãi, tôi sẽ cho mỗi gia đình hai trăm tỷ, mọi người muốn trốn đi đâu thì trốn.

Không sợ hãi thì ở lại, tôi sẽ tìm người bảo vệ mọi người.


Còn số tiền của nhà họ Diệp bị chuyển đi, ba ngày sau tôi sẽ lấy lại gấp bội.”
Nghe thấy lấy lại gấp bội, đôi mắt đám bác gái cả tỏa sáng.

Phải biết rằng khi nhà họ Diệp bị chiếm, trong thẻ có gần sáu nghìn tỷ, nếu lấy lại gấp bội sẽ là mười hai nghìn tỷ, số tiền khổng lồ như vậy, sao bọn họ nỡ rời khỏi nhà họ Diệp?
Tuy bọn họ không tin tưởng lắm, nhưng nhỡ đâu thành công, không phải sẽ thiệt lớn à?
“Hừ, muốn dùng hai trăm tỷ đuổi chúng tôi đi, đến lúc đó mấy ngàn tỷ đều rơi vào tay cha mẹ cậu, nghĩ hay quá nhỉ, chúng tôi còn lâu mới đi.” Đám bác gái đều nghĩ như vậy trong lòng.

Vì thế bác gái cả nói: “Cháu đã phải người bảo vệ các bác, vậy các bác sẽ không trốn đi.”
“Đúng vậy, các bác sẽ không trốn!”
Bác gái hai và thím tư cũng nói.

Diệp Thiên lắc đầu cười nhạo, đều chẳng muốn nói chuyện với bọn họ, trực tiếp đi lên lầu, gọi điện cho Tần Chí Thành, bảo ông ấy tìm Hạ Hầu Mục, phái người thông báo với Huyền Đỉnh Tông, lát nữa bảo Đan Vương dẫn tông chủ và trưởng lão tới Long Vân một chuyển.

Sau đó hắn lại gọi video call với Tần Liên Tâm, nói chuyện với ba bé cưng, mãi đến khi bé cưng mệt mới kết thúc video call.

Chiều ngày hôm sau, Đan Vương và tông chủ của Huyền Đỉnh Tông, dẫn theo mười trưởng lão đến nhà họ Diệp.

“Lão tổ, tông chủ, vị này là Diệp Bắc Minh Diệp Thần Quân” Lý Lâm Thuật cười giới thiệu.

Đan Vương và tông chủ cùng với các trưởng lão khác cẩn thận đánh giá Diệp Thiên, quả thực không thể tin được, một người trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh diệt Huyền Thanh Tông.

“Ha ha, Diệp Thần Quân, nghe danh đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là dáng vẻ hiên ngang, khí chất bất phàm.” Đan Vương cười ha ha, tiến lên ôm quyền nói.

“Đan Vương nói quá rồi.” Diệp Thiên cũng ôm quyền hành lễ.


“Ở trước mặt Diệp Thần Quân, tôi không dám xưng Đan Vương, cậu mới đúng là Đan Vương, cũng là Phù Vương.” Đan Vương cười ha ha nói.

Diệp Thiên chỉ cười, cũng không khách sáo với ông ta.

Nói về luyện đan, hắn có thể ném xa Đan Vương này ra ngoài không gian.

Mọi người nói vài câu, tông chủ của Huyền Đỉnh Tông hỏi: “Diệp Thần Quân, cậu gọi bọn tôi tới Long Vân, là chuẩn bị nhân lúc Tiên Minh còn chưa hình thành, đánh bất ngờ Huyền Minh Tông sao?”
“Không” Diệp Thiên lắc đầu nói: “Tôi gọi các ông tới, là muốn các ông bảo vệ một nhà ba ngày.”
“Cái gì?”
Đan Vương, tông chủ cùng với mười trưởng lão đều lấy làm kinh hãi.

“Bảo chúng tôi bảo vệ người nhà cậu sao?” Đan Vương không dám tin nói.

“Đúng vậy, không muốn sao?” Diệp Thiên cười.

Đương nhiên là Đan Vương không muốn, nhưng không nói ra, mà đổi đề tài hỏi: "Không đánh Huyền Minh Tông sao?”
“Mình tôi đi là được.” Diệp Thiên nói: “Huyền Minh Tông nhiều độn phù, nếu các ông đi theo, bọn họ biết các ông liên minh với tôi, như vậy sẽ đề cao cảnh giác bỏ chạy bất cứ lúc nào, mình tôi đi mục tiêu nhỏ, bọn họ chắc chắn sẽ sơ suất, như vậy có lẽ tôi sẽ khiến bọn họ bị thương nặng.”
Đám Đan Vương nghe xong gật đầu, quả thật là như vậy, nếu để Huyền Minh Tông biết Huyền Đỉnh Tông liên minh với Diệp Bắc Minh có thể diệt Huyền Thanh Tông, cùng với Huyền Kiếm Tông, chỉ sợ sẽ tạo thành khủng hoảng với bọn họ, đại quân tới gần, rất có khả năng sẽ trốn hết không thấy bóng dáng.

“Vậy mình cậu đi không sợ nguy hiểm sao?” Tông chủ nói: “Dù sao thực lực của Huyền Minh Tông không kém Huyền Đỉnh Tông tôi, cộng thêm những môn phải liên minh, Kim Đan đạt tới mười hai người trở lên, liên kết với nhau chi sợ..."

.