Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 379: Bạch Hổ Chiến Đấu Với Chó Ngao Tây Tạng





Cùng ngày đám Đan Vương đến Long Vân, Diệp Thiên một mình ngự kiếm về Giang Thành, nơi đó có vợ con hắn, mới là nhà của hắn.

Nếu không có chuyện gì, hắn không muốn rời khỏi vợ con hắn chút nào.

Bây giờ là sáng sớm, Diệp Thiên ăn bữa sáng xong, chơi đùa với ba đứa bé một lát, bèn quyết định xuất phát tới Thương Hải, đi điều tra địa hình trước, tìm hiểu đại hội Tiên Minh tổ chức ở đâu, cách tổng đàn Huyền Minh Tông xa không.

Hắn muốn nhân cơ hội khi Huyền Minh Tông tổ chức đại hội Tiên Minh, trong tông môn của Huyền Minh Tông không có cao thủ gì, đi càn quét một lượt, cướp sạch kho linh thạch và kho linh thảo của của Huyền Minh Tông.

Ở hang ổ của Huyền Minh Tông ba năm, hắn biết phía sau núi của Huyền Minh Tông trồng rất nhiều linh thảo linh dược, hơn Huyền Tiêu Môn nhiều.

Còn nữa, Huyền Minh Tông dựa vào độn phù và Nguyên Linh Đan của hắn kiếm không ít linh thạch, theo lý mà nói Huyền Minh Tông nên chia cho hắn một nửa.

Nhưng Huyền Minh Tông không cho hắn một viên linh thạch nào, nên hắn cần lấy lại gấp trăm nghìn lần.

Thứ nhất là có thể lưu trữ linh thạch sau này chậm rãi tu luyện, thứ hai là có thể chia một ít cho thuộc hạ của hắn, khiến tu vi của bọn họ tăng lên.

“Vợ, anh đến Trung Nguyên, bé cưng để lại cho em chăm sóc.

Trong phòng, Diệp Thiên ôm eo Tần Liên Tâm, dịu dàng nói với cô.

“Bé cưng em sẽ chăm sóc, trái lại anh đó, nguy hiểm như vậy, một mình anh đi em rất lo lắng.” Tần Liên Tâm chu môi không nỡ nói: “Phải chú ý an toàn biết không?”
“Yên tâm đi vợ, anh có độn phù mà, đánh thắng được thì anh đánh, không đánh lại được thì bỏ chạy, một động phù trốn được năm mươi dặm, trốn mấy chục lần nói không chừng còn chạy tới nước Tây Á, ai có thể bắt được chồng em.” Diệp Thiên cười nói, dùng độn phù Huyền Minh Tông chế tạo ra có thể trốn năm mươi dặm.

“Như vậy còn tạm” Lúc này Tần Liên Tâm mới cười tươi như hoa dịu dàng nói: “Anh là người đã có vợ con, lúc nào cũng nên suy nghĩ vì vợ con, đây mới đủ tư cách là người chồng tốt, người cha tốt.”
“Xin nghe theo lời dạy của vợ.” Diệp Thiên nhếch miệng cười, lại hôn lên cái miệng nhỏ mê người của Tần Liên Tâm.

“Ai da, Đóa Đóa đang nhìn đấy.” Tần Liên Tâm lập tức đẩy Diệp Thiên ra, gương mặt đỏ bừng lên, cô nhóc này là tiểu quỷ tinh quái, chuyện gì cũng nói được, tránh để cô bé nói lung tung trước mặt mấy dì nhỏ thì không tốt.

Quả nhiên, Đóa Đóa ở một bên nhìn không ngừng cười khanh khách: “Ngại quá, ngại quá nha!”
Tần Liên Tâm: “...”

“Anh xem, con nhóc thổi này quá đáng ghét đấy.” Ánh mắt Tần Liên Tâm u oán, vì con nhóc này mỗi đêm đều dính lấy cô và Diệp Thiên đi ngủ, làm hại cô đã lâu rồi không được hưởng thụ sự cưng chiều của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười ha ha, bế cô nhóc lên nói: “Đây không phải ngại quá ngại quá, đây là cha yêu thương mẹ, Đóa Đóa không được ra ngoài nói lung tung biết không, tránh để mẹ đánh mông con."
Hắn biết da mặt Tần Liên Tâm mỏng, nhất là phương diện nam nữ, mặt cô càng mỏng hơn, cho dù đã làm mẹ, Diệp Thiên hôn cô trước mặt mọi người, cô vẫn sẽ đỏ mặt.

Cô nhóc bĩu môi nói: “Muốn Đóa Đóa không nói linh tinh cũng được, vậy cha mang Đóa Đóa đi chơi.”
“Được, đợi cha trở về, sẽ chơi với Đóa Đóa nhé.” Diệp Thiên cười nói.

“Không được.” Đóa Đóa làm nũng nói: “Con nghe dì út và cậu nói, bên ngoài chơi rất vui.

Đóa Đóa chưa đi chơi bao giờ, rất muốn đi chơi.”
Sau khi nói xong, cô nhóc làm bộ dạng tội nghiệp, khiến Diệp Thiên và Tần Liên Tâm đau lòng.

Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Từ lúc ba bé cưng sinh ra, vẫn luôn bị Huyền Minh Tông nhất trong đình viện, sau khi ra ngoài, Diệp Thiên bận việc báo thù nên không rảnh dẫn đám bé cưng đi chơi, người khác cũng không dám mang bé cưng ra ngoài, dù sao kẻ thù hơi nhiều, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không chịu nổi lửa giận của Diệp Thiên.

Đủ loại nhân tố dẫn tới ba bé cưng biến thành chim nhỏ nuôi nhốt trong lồng, ngay cả thế giới xinh đẹp ở bên ngoài cũng không biết.

Cho nên lúc này, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm đều cảm thấy nợ bé cưng.

“Vợ, hay là để anh dẫn theo Đóa Đóa đi nhé.” Bỗng nhiên Diệp Thiên đề nghị.

“Hả?” Tần Liên Tâm kinh hãi: “Anh sắp đi đánh nhau, dẫn theo Đóa Đóa đi cùng, có thương tổn tới con bé hay không?”
“Anh sẽ bảo vệ tốt Đóa Đóa, không để bất cứ kẻ nào xúc phạm tới con bé." Diệp Thiên nói xong, thu nhỏ Huyền Thiên Chiến Giáp lại, mặc vào cho Đóa Đóa.

Làm xong những chuyện này, hắn nói: “Có Huyền Thiên Chiến Giáp bảo vệ, cho dù là đạn hạt nhân cũng không thương tổn được Đóa Đóa."
Đương nhiên Đóa Đóa không khống chế được Huyền Thiên Chiến Giáp, cần Diệp Thiên khống chế và mở chức năng phòng ngự mới được, hơn nữa Diệp Thiên không thể cách Đóa Đóa quá xa, nếu không sẽ không khống chế được Huyền Thiên Chiến Giáp, không chỉ chức năng phòng ngự sẽ biến mất, còn khiến Đóa Đóa bị Huyền Thiên Chiến Giáp làm bị thương.

“Vậy anh..."
“Thân thể anh đã đủ cường đại, không cần Huyền Thiên Chiến Giáp cũng không có ai làm anh bị thương được.” Diệp Thiên nói, anh chỉ lo lắng Tần Liên Tâm không có Huyền Thiên Chiến Giáp có gặp nguy hiểm hay không.


“Vậy là được rồi.” Đương nhiên là Tần Liên Tâm tin tưởng Diệp Thiên, nói: “Vậy anh dẫn Đóa Đóa ra ngoài trải nghiệm đi.”
Cô biết sự lợi hại của Huyền Thiên Chiến Giáp, trước khi Diệp Thiên phá trận pháp của Huyền Minh Tông mà ra, đã dùng Huyền Thiên Chiến Giáp tạo nên tường phòng ngự chắn cho bọn họ, đỡ lôi hỏa tấn công.

Thấy mẹ đồng ý, cô nhóc vui sướng khoa chân múa tay, còn hát trên đời chỉ có mẹ tốt nhất, khiến Tần Liên Tâm không cưng chiều cô nhóc này cũng khó.

Có khi hơi đáng ghét, nhưng cũng có khi thật sự khiến người ta yêu thích.

Biết cha muốn dẫn em gái út đi chơi, đương nhiên là Bảo Bảo và Lạc Lạc cũng muốn đi, nhưng hai đứa bé này nghe lời hơn Đóa Đóa, Diệp Thiên nói trở về sẽ dẫn hai đứa bé đi, hai đứa bé đã không náo loạn nữa.

Vì thế Diệp Thiên gọi Long Ngâm Kiếm, ôm cô nhóc lên phi kiếm, Bạch Hổ khẽ đạp nhảy vào trong lòng cô nhóc, sau đó hai cha con cộng thêm con hổ trắng, đi về phía Trung Nguyên.

Bởi vì đi đến nơi này dừng một lát, đến nơi đó lại dừng một lát, để Đóa Đóa nhìn cảnh núi sông tráng lệ, cho nên tới tận giữa trưa mới tới trung tâm thành phố Thương Hải của Trung Nguyên.

“Oa, cha, nhà thật cao, còn cao hơn nhà chúng ta rất nhiều.” Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đi xuống, nhìn thấy khách sạn cao mấy chục tầng, cô nhóc che miệng kinh hãi kêu lên.

Giang Thành có nhiều tòa nhà cao, nhưng cô bé chỉ xem từ xa, không tới gần quan sát, cho nên cảm thấy tòa nhà cao trăm mét vô cùng dọa người.

“Nhà chúng ta còn cao hơn nhà này.” Diệp Thiên nói.

“Vậy ạ, vậy sao con chưa từng thấy bao giờ?” Vẻ mặt cô nhóc tò mò.

Diệp Thiên hơi nhếch miệng véo nhẹ mũi cô bé cười nói: “Đợi về nhà, cha dẫn con nhìn ngôi nhà còn cao hơn nhà này.”
“Được ạ được ạ.

Đôi mắt cô nhóc đã cười thành hình trăng rằm.

Đúng lúc này, một giọng nói trào phúng truyền vào tai Diệp Thiên.


“Ngu ngốc, từ nông thôn đến, lừa gạt trẻ con cũng đừng lừa như vậy, nói cứ như cao ốc trung tâm Nam Hải là của nhà anh ta.”
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn theo bản năng, mấy nam nữ thanh niên xuất hiện bên cạnh, trong đó có một người thanh niên mặc đồ Gucci nhìn Diệp Thiên với vẻ vô cùng khinh bỉ.

Cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và Đóa Đóa anh ta đều đã nghe thấy, tòa nhà cao trăm mét đều khiến đứa bé kinh ngạc thành như vậy, còn nói nhà cô bé cao hơn nơi này nhiều, không phải từ nông thôn tới thì là gì? Đầu năm nay còn có tòa nhà cao hơn trăm mét, khiến đứa bé kinh ngạc như vậy sao?
Cho nên anh ta vô cùng khó chịu khi nghe thấy một tên nhà quê nói nhà mình còn cao hơn nơi này nhiều.

Nhưng Đóa Đóa nghe xong lời người thanh niên nói lập tức không vui: “Cha tôi mới là người lợi hại nhất, không phải kẻ ngốc, anh mới là kẻ ngốc.”
“Con mẹ nó mày..." Vẻ mặt người thanh niên lập tức khó coi.

Phụt!
Khiến mấy nam nữ thanh niên khác không nhịn được bật cười, chỉ cảm thấy đứa bé này quá đáng yêu rồi.

"Hừ.

Nhưng cô nhóc vẫn chưa hết giận, uy hiếp: “Còn dám mắng cha tôi ngu ngốc, tôi bảo Bạch Hổ cắn anh!”
“Meo!”
Bạch Hổ bày tỏ đồng ý với lời Đóa Đóa nói, kêu lên một tiếng với người thanh niên, bày tỏ bất mãn.

“Con mẹ nó tao...!Người trẻ tuổi nhìn về phía Bạch Hổ, lập tức hết nói nổi rồi.

Con mẹ nó đây là một con mèo trắng, vậy mà gọi là Bạch Hổ, quả thực là sỉ nhục thần thú Bạch Hổ
“Sợ rồi đúng không?” Đóa Đóa thấy người thanh niên không nói chuyện, ngọt ngào ngây thơ đắc ý nói.

“Ôi mẹ ơi, bé lolita này quá đáng yêu rồi.”
Mấy người phụ nữ đi cùng người thanh niên vui muốn chết, có kích động muốn véo má Đóa Đóa.

“Sợ cái đầu mày, không thấy tao đang dắt con chó ngao sao, cẩn thận tạo bảo con chó ngao Tây Tạng cắn chết con mèo nhỏ của mày.” Người thanh niên khó chịu nói.

“Trương Tinh Húc, trẻ nhỏ nói không kiêng kị gì, anh tức giận với một đứa bé lolita làm gì, đáng yêu như vậy mà.” Có cô gái tóc dài nói.

“Meo!”
Nhưng Bạch Hổ không vui.

Ông đây là Bạch Hổ, sẽ bị chó ngao Tây Tạng cắn chết, đùa ai vậy.


Đóa Đóa biết Bạch Hổ tức giận, nên nghiêm túc nói với Trương Tinh Húc: “Lời nói của chú khiến Bạch Hổ của tôi vô cùng tức giận, Bạch Hổ của tôi nói muốn cắn chết chó ngao Tây Tạng của chú.”
Sau khi nói xong, Đóa Đóa buông Bạch Hổ ra, Bạch Hổ lập tức nhảy xuống đất, nhìn chó ngao Tây Tạng với vẻ khinh thường.

“Gâu gâu!”
Chó ngao Tây Tạng bị Bạch Hổ khinh thường nên vô cùng khó chịu, bắt đâu súa to.

"Ha ha!" Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Trương Tinh Húc lập tức cười to: “Mày chắc chắn, mày muốn để con mèo trắng của mày đánh nhau với chó ngao Tây Tạng của tao chứ?”
“Chắc chắn.” Đóa Đóa liên tục gật đâu.

Thấy thế, có cô gái nhìn Diệp Thiên một cái, chanh chua nói: “Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, dạy dỗ con gái cũng ngu ngốc, không nhìn xem con mèo của mình to cỡ nào, còn không đủ nhét kẽ rằng chó ngao Tây Tạng, cũng dám để mèo đi đấu với chó ngao Tây Tạng, đúng là vô cùng buồn cười.”
“Nhược Vũ, người ta mới hai ba tuổi, cậu nói người ta như vậy làm gì.

Người phụ nữ mở miệng nói đầu tiên lúc trước chọc má người phụ nữ tên Nhược Vũ, nói.

“Minh Ngọc, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hai cha con này rất ngốc sao?” Trương Nhược Vũ nói.

Kết quả Đóa Đóa hoàn toàn bị chọc giận, quát: “Bạch Hổ, cắn chết chó ngao Tây Tạng của bọn họ!” “Meo!”
Bạch Hổ lên tiếng, nhảy lên xông về phía chó ngao Tây Tạng.

“Muốn chết.”
Vẻ mặt Trương Tinh Húc lạnh lùng, lập tức buông xích chó ra.

“Gâu!”
Chó ngao Tây Tạng không cam lòng yếu thế kêu lên một câu, nâng hai chân về lấy Bạch Hổ.

“Ha ha, một chân của con chó ngao này của tôi nặng ba trăm cân, một vuốt này đánh xuống, có thể đánh con mèo nhỏ này thành thịt vụn.” Trương Tinh Húc đắc ý ngửa đầu cười phá lên.

Nhưng mà anh ta còn chưa cười xong, chỉ nghe chó ngao Tây Tạng kêu thảm một tiếng.

Anh ta lập tức cúi đầu nhìn.

Thoạt nhìn, thiếu chút nữa mắt anh ta lồi ra!.


— QUẢNG CÁO —