Chàng Rể Trường Sinh

Chương 217: Còn nghĩ tới cái đứa sao chổi đó à?



“Cái gì, thật hay giả vậy?”, Lâm Hồng Ngạn ngỡ ngàng, mặt mày tươi rói.  

Ba ta đã muốn chuyển đi khỏi đây từ lâu rồi, ngặt nỗi Hàn Thành Sơn vẫn không thăng tiến nổi, công ty của Hàn Phương Nhiên lại làm ăn bập bõm cho nên mấy năm nay vẫn không thể thực hiện được giấc mơ mua nhà của Lâm Hồng Ngạn.  

Không ngờ Đinh Dũng lại mua rồi, mặc dù Lâm Hồng Ngạn không tin lắm nhưng cứ nghĩ tới sự hào phóng của Đinh Dũng trên buổi tiệc mà bà ta lại nghĩ Đinh Dũng không lừa mình.  

“Con mua ở đâu? Hết bao nhiêu tiền, môi trường thế nào?”, Lâm Hồng Ngạn lập tức hỏi.  

Mặt mày Đinh Dũng có phần hơi kỳ lạ, đương lúc anh định trả lời thì Hàn Phương Nhiên đi ra, nhìn Lâm Hồng Ngạn và Đinh Dũng, hỏi: “Hai người đang nói gì thế ạ?”  

Advertisement

Vừa nói, cô vừa ngồi xuống cầm một miếng màn thầu cháy đen lên ăn, sau đó cứ thế ói thẳng ra ngoài và nhìn vào mẹ mình với bản mặt dở khóc dở cười: “Mẹ, màn thầu là mẹ làm à?”  

“Khụ khụ, cái đó à, vì lâu rồi mẹ không làm nên quên mất cách nấu rồi”, Lâm Hồng Ngạn ái ngại nói, sau đó nhìn sang Đinh Dũng: “Căn nhà đó con mua ở đoạn nào?”  

“Bạn của bố con mua nhà ở Tân Đình Yến Phủ, chúng ta không thể mua nơi nào kém hơn được”, nói tới đây, Lâm Hồng Ngạn lại tỏ ra bộ mặt hằn học như thể rất khó chịu với bạn của Hàn Thành Sơn.  

“Đinh Dũng, mẹ bảo anh mua nhà sao?”, Hàn Phương Nhiên tái mặt, vội nói với Đinh Dũng, “anh đừng nghe mẹ em, lần trước anh mua xe lại mua bao nhiêu sính lễ như vậy, cũng chẳng còn mấy đồng phải không?”  

Advertisement

Vừa nghĩ tới việc sính lễ, Hàn Phương Nhiên không khỏi cảm thấy ấm lòng. Mặt mày tươi cười hớn hở. Thử hỏi làm gì có người con gái nào lại không muốn chồng minh là anh hùng cái thế, không muốn được cưới hỏi đàng hoàng chứ?  

“Không liên quan gì đến mẹ, anh mua từ lâu rồi có lẽ đã tu sửa xong ròi”, Đinh Dũng khẽ cười nói với Hàn Phương Nhiên.  

“Ừm? Mua rồi?”, Hàn Phương Nhiên ngạc nhiên.  

Mặc dù Đinh Dũng nói bố mẹ anh để lại cho anh ít tài sản nhưng Hàn Phương Nhiên lại có phần không tin, đặc biệt là anh vừa mua xe vừa mua sính lễ, lại còn tặng cho ông món quà với giá ba trăm triệu tệ, cho dù tài sản có nhiều thì e rằng cũng đã tiêu gần hết rồi.  

“Ừ, anh mua rồi”, Đinh Dũng đáp.  

“Thật sao? Có thang máy không con?”, thực ra Hàn Phương Nhiên đã muốn dọn khỏi đây từ lâu, vốn dĩ cô cũng tiết kiệm được một khoản để mua nhà, nhưng sau đó lại đầu tư vào tập đoàn cả nên kế hoạch mua nhà tan vỡ.  

Đinh Dũng nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy thì lắc đầu trong vô thức, đáp: “Không có thang máy”.  

Quả thực là không có thang máy, nhà mà anh mua là biệt thự tầm trung ở khu biệt thự Thanh Thành, làm gì có thang máy, có điều nghĩ tới việc đã tu sửa xong, Đinh Dũng cho rằng cũng tới lúc đưa Hàn Phương Nhiên tới đó rồi.  

“Hả? Không có thang máy?”, Hàn Phương Nhiên thất vọng nói.  

Cô không muốn sống ở căn nhà này phần lớn là vì ngày nào cũng phải leo cầu thang. Nếu Đinh Dũng mua nhà không có thang máy thì có lẽ cũng không khác căn nhà này là bao, cũng là nhà mua lại.  

Xem ra Đinh Dũng cũng không còn mấy tiền, nếu không thì cũng không mua lại nhà đã qua sử dụng.  

“Không có thang máy? Con mua nhà đã qua sử dụng sao?”, Lâm Hồng Ngạn khứu giác nhạy bén, khu nhà ở mới xây sao có thể có nhà đã qua sử dụng, chỉ có một khả năng duy nhất đó là Đinh Dũng mua nhà qua sử dụng thôi.  

“Vâng, có thể coi là nhà đã qua sử dụng”, Đinh Dũng nghĩ một lát rồi gật đầu nói tiếp, “Thời gian xây dựng rất dài, con cũng không rõ có ai đã từng sống ở đó không”.  

“Hừ, vậy sao mà có thể so với nhà người ta được, tới lúc đó đến nhà người ta lại bị cười cho mà xem”, ai ngờ Lâm Hồng Ngạn lại trở mặt, vẻ mặt ôn hoà ban đầu không còn nữa, thay vào đó bà ta nhìn Đinh Dũng chằm chằm, “Không có tiền mà còn thể hiện, lại còn bỏ ra ba trăm triệu tệ mua một bức tranh, không phải con chỉ có ba trăm triệu tệ chứ?”  

“Mẹ, mẹ nói gì thế?”, Hàn Phương Nhiên cau mày nhìn mẹ mình rồi mới nói với Đinh Dũng, “thực sự thì anh không nên tiêu nhiều tiền như vậy để mua tranh, anh phải nghĩ cho tương lai của chúng ta chứ, và còn tiểu Tuyết nữa. Con bé còn nhỏ, nhiều khoản phải chi”.  

“Cái gì? Còn nghĩ tới cái đứa sao chổi đó à? Hai đứa đừng có nghĩ đến nữa, sau này…”, Lâm Hồng Ngạn vừa nghe Hàn Phương Nhiên nhắc tới Đinh Tuyết là tức tối ra mặt.  

Thế nhưng bà ta lại không biết Đinh Tuyết và Hàn Phương Nhiên giống nhau, như vảy ngược của Đinh Dũng vậy. Bà ta còn chưa nói xong thì liền cảm nhận được sự lạnh lùng trên khuôn mặt Đinh Dũng.  

“Tiểu Tuyết không phải là sao chổi, mẹ chú ý lời nói vào”, Đinh Dũng cau mày nheo mắt nói.  

Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây bất lợi với Đinh Tuyết, cho dù chỉ là những lời nói sau lưng cũng không được.  

“Nó không phải là sao chổi thì là gì? Tiêu bao nhiêu tiền của nhà chúng tôi, mẹ cảnh cáo hai đứa sau này không được đi gặp nó nữa, nếu không mẹ cho người…”, Lâm Hồng Ngạn vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Đinh Dũng, ra vẻ cay độc.  

“Nếu không thì mẹ làm sao?”, trong mắt Đinh Dũng sát khí đằng đằng, giọng nói trầm xuống khiến người ta phải sợ hãi. Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Hồng Ngạn: “Đinh Tuyết là em gái con, mẹ đừng cho rằng mẹ là mẹ Phương Nhiên mà có thể thích làm gì thì làm, mẹ đối xử với con thế nào cũng chẳng sao, nhưng nếu để con biết mẹ dám gây bất lợi với em con thì đừng trách con trở mặt”.  

Không biết tại sao Đinh Dũng nghe Lâm Hồng Ngạn nói tới Đinh Tuyết thì trong lòng anh lại tức tối như vậy, Đinh Dũng đằng đằng sát khí khiến người ta phải sợ hãi.  

Hàn Phương Nhiên cũng có cảm giác như vậy, cô nhìn Đinh Dũng mà mặt mày tái mét. Đinh Dũng lúc này như thể một người xa lạ, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy nên vội hét lên: “Đinh Dũng, anh làm sao thế?”  

Lâm Hồng Ngạn cũng giật mình vì khí tức toát ra từ người Đinh Dũng, bà ta co rúm người, không có dũng khí mà phản bác lại, thậm chí bà ta còn có một cảm giác rằng nếu bà ta không im miệng lại thì Đinh Dũng thật sự sẽ ra tay, cho dù bà ta là mẹ của Hàn Phương Nhiên.  

“Phù….không sao”, Đinh Dũng định thần trở lại, kìm nén cơn tức giận trong lòng, khổ não cúi đầu, đi thẳng vào phòng. “Mọi người ăn cơm đi, không cần quan tâm tới con đâu”.  

Nói rồi, Đinh Dũng cứ thế cắm đầu vào phòng, anh ngồi khoanh chân trên giường, định thần lại và mất khá lâu thì luồng khí tức đầy tàn độc đó mới bớt đi.  

“Mình rốt cục bị sao vậy chứ?”, Đinh Dũng hít sâu, cau mày tự hỏi.
— QUẢNG CÁO —