Chàng Rể Trường Sinh

Chương 218: Ngày nào em cũng thấy sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đinh Dũng, anh không sao chứ?”, hồi lâu Hàn Phương Nhiên mới đẩy cửa đi vào.  

Thấy Đinh Dũng ngồi khoanh chân trên giường, trán mướt mồ hôi, Hàn Phương Nhiên xót xa đi tới, rút vài tờ giấy giúp Đinh Dũng lau mồ hôi: “Xin lỗi anh, Đinh Dũng, mẹ em không cố ý, anh đừng giận…”  

“Anh không sao”, lúc này, Đinh Dũng mở mắt nhìn Hàn Phương Nhiên lắc đầu tỏ ý không vấn đề gì.  

Thấy Đinh Dũng đã quay lại trạng thái tỉnh táo ban đầu và không còn ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi nữa, Hàn Phương Nhiên mới thở phào: “Vừa rồi anh bị sao vậy?”  

“Anh cũng không biết”, nghĩ tới khí tức tàn độc ban nãy, Đinh Dũng lắc đầu khổ sở.  

Anh cũng không biết rốt cục mình bị sao, khí tức đó tự dưng xuất hiện nhưng lại như vẫn luôn tồn tại trong cơ thể Đinh Dũng, nói tóm lại nó vừa xuất hiện là ảnh hưởng ngay đến tinh thần của anh, giây phút đó trong đầu anh chỉ muốn giết người.  

“Chúng ta đi thôi, bố mẹ ở bên ngoài đợi rồi”, thấy Đinh Dũng lắc đầu, Hàn Phương Nhiên cũng không hỏi nữa, cô cười hiền hoà, “anh đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa, vừa rồi em cũng nói mẹ rồi, sau này mẹ sẽ không vậy nữa đâu”.  

“Ừ, cảm ơn em”, Đinh Dũng nói với giọng ấm áp.  

Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn đã đợi trong xe, thấy Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên, Lâm Hồng Ngạn ngó đầu ra nói: “Bố với mẹ còn phải đi mua đồ, hay là các con lái xe kia đi, tí nữa mẹ gửi địa chỉ vào điện thoại cho”.  

“Hả? Sao lại thế chứ?”, Hàn Phương Nhiên cau mày không mấy vui vẻ, có điều Hàn Phương Nhiên còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã kéo cô, nói: “Cứ làm theo bố mẹ nói đi”.  

“Bố mẹ, bố mẹ đi cẩn thận”, nói xong, Đinh Dũng vẫy tay với hai người.  

Lâm Hồng Ngạn nghe vậy thì gật đầu nói: “Con yên tâm”.  

Thấy hai người rời đi rồi, Hàn Phương Nhiên mới huých Đinh Dũng: “Sao anh lại đồng ý với bố mẹ, đấy là xe anh mua cơ mà, nếu phải đi riêng thì để bố mẹ đi xe cũ”.  

Thấy Hàn Phương Nhiên mặt mày bất bình, Đinh Dũng bật cười, vỗ vai cô: “Em lớn thế này rồi sao còn tính toán với bố mẹ, bố mẹ muốn đi xe đó thì để bố mẹ đi”.  

“Vả lại, anh cũng không nói phải đi xe cũ mà?”, nói tới đây Đinh Dũng cười thần bí: “Thực ra anh còn có một chiếc xe nữa, trước đây chưa nói với em”.  

“Hả? Anh còn có một chiếc xe nữa? Anh lại mới mua sao?”, Hàn Phương Nhiên cau mày, rõ ràng cô không đồng tình với cách tiêu tiền phung phí của Đinh Dũng, có điều cô chỉ khẽ hắng giọng: “Còn giấu em, sau này cho dù có chuyện gì cũng không được giấu em, nghe chưa hả?”  

“Được rồi, được rồi, sau này có chuyện gì anh không giấu vợ nữa”, Đinh Dũng nói với bộ dạng nghiêm túc.  

“Xe ở đâu? Mau dẫn em đi xem xem”, Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng.  

Hàn Phương Nhiên thật sự không muốn đi xe cũ nữa, ban đầu mua chiếc xe này là vì không muốn phải đi bộ tới công ty, có điều không ngờ chiếc xe sau khi bố mẹ dùng nhiều năm thì tính năng đều không ổn, ngồi cũng không được thoải mái nữa.  

“Không cần dẫn em đi, ngày nào em cũng thấy mà”, Đinh Dũng nhếch miệng cười thần bí, nói với Hàn Phương Nhiên.  

“Ngày nào em cũng thấy sao?”, Hàn Phương Nhiên thẫn thờ, không hiểu ý Đinh Dũng. Cô nghĩ một lát rồi đột nhiên nhìn về phía khu mình ở và nói: “Anh đừng nói với em anh lại mua một chiếc xe đạp nhé?”  

“Ôi trời, đương nhiên không phải rồi”, Đinh Dũng bật cười, anh chỉ vào chiếc siêu xe ở phía xa: “Em thấy chiếc xe đó chưa? Thế nào?”  

“Rất đẹp”, Hàn Phương Nhiên gật đầu sau đó liếc Đinh Dũng: “Thế thì liên quan gì đến chúng ta? Mau dẫn em đi xem xem, nếu không lát nữa bố mẹ đợi lâu lại sốt ruột”.  

“Chính là nó”, Đinh Dũng cười và chỉ vào chiếc siêu xe Phaeton.  

Hàn Phương Nhiên ngỡ ngàng cau mày, có điều cô còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã rút chìa khoá ra khẽ bấm, đèn xe chớp sáng.  

“Hả? Chiếc xe này là của anh sao?”, Hàn Phương Nhiên bụm miệng.  

Chiếc siêu xe này để ở khu cô ở cũng đã một thời gian nhưng cô vẫn không biết là của ai. Lâm Hồng Ngạn nói bao nhiêu lần muốn nghe ngóng chủ nhân của nó, không ngờ Đinh Dũng lại có chìa khoá của chiếc xe này.  

Lẽ nào Đinh Dũng thật sự là chủ nhân của nó? Hàn Phương Nhiên kinh ngạc nhìn Đinh Dũng: “Có chuyện gì vậy chứ? Sao anh chưa bao giờ nói tới nó?”  

“Không phải là sợ mọi người hiểu nhầm sao? Vả lại cho dù anh có nói thì mọi người cũng không tin mà”, Đinh Dũng khoát tay bất lực sau đó mở cửa xe ngồi vào.  

Thấy vậy Hàn Phương Nhiên cũng hiếu kỳ sờ cửa xe, kết cục sờ mãi mà không biết chỗ mở cửa ở đâu.  

Đinh Dũng vội bước ra, cười nói: “Anh quên mất, để anh mở”.  

“Cắt, một chút phong độ cũng không có”, Hàn Phương Nhiên lườm Đinh Dũng rồi mới ngồi vào trong.  

“Đây là xe anh mua sao?”, Hàn Phương Nhiên ngồi vào ghế phụ dậm dậm chân, “ngồi cũng thoải mái lắm, chiếc xe này không rẻ nhỉ?”  

“Không đáng bao nhiêu”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Hàn Phương Nhiên rồi nói tiếp, “chiếc xe này không phải anh mua, là người ta tặng anh, anh thấy nó hơi phô trương nên không lái”.  

“Cho nên anh mới mua chiếc xe kia?”, Hàn Phương Nhiên nhướng mày nhìn Đinh Dũng.  

Mãi tới lúc này cô mới nhớ ra hình như chiếc xe này dựng ở đây trước, sau đó Đinh Dũng mới mua xe, khoảng thời gian là hai ngày.  

“Em yên tâm, sau này anh sẽ không giấu em gì nữa, anh thề!”, thấy Hàn Phương Nhiên bĩu môi, Đinh Dũng vội giơ tay thề.  

“Hừ, coi như anh biết điều, mau đi thôi”, Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng.  

Địa chỉ cô cũng đã nhận được, Tân Đình Yến Phủ cách trung tâm thành phố không xa lắm.  

Còn lúc này, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn đã đem quà tới Tân Đình Yến Phủ, vừa dừng xe ở vị trí đỗ xe bên đường cách cửa không xa thì liền thấy cả đám bạn cũ tụ tập ở đây.