Chàng Rể Trường Sinh

Chương 231: “Lời là do cậu nói, không phải tôi ép cậu mà”,



“Lời là do cậu nói, không phải tôi ép cậu mà”, Đinh Dũng mặt mày vô tình nhìn Triệu Đức Trụ. “Làm người phải biết chịu trách nhiệm với mỗi lời nói của mình. Đã nói ra rồi thì phải làm theo”.  

“Đúng vậy, nói lời phải giữ lời, nếu không thì ai cũng tiện miệng nói bừa được sao?”, lần này không ai giúp Triệu Đức Trụ nữa, mọi người đều đứng về phía Đinh Dũng.  

Thậm chí có người phụ nữ trung tuổi còn rút điện thoại ra mở đoạn ghi âm, rõ ràng là lời nói mỉa mai lúc nãy Triệu Đức Trụ nói với Đinh Dũng khiến Triệu Đức Trụ tái mét mặt mày.  

Mặc dù Đinh Dũng không biết bà ta ghi âm làm gì nhưng đó lại là chứng cớ không thể chối cãi. Đinh Dũng không lựa chọn bỏ qua cho Triệu Đức Trụ mà chỉ vào phía xa: “Bên kia kìa, cứ đi tới đó là có thể tới được bên vách núi”.  

Nói xong, Đinh Dũng không để ý đến Triệu Đức Trụ nữa mà đi cùng Hàn Phương Nhiên.  

Advertisement

Triệu Đức Trụ có nhảy hay không, thực ra Đinh Dũng cũng không quan tâm cho lắm, nhưng làm người phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra, đây là chân lý từ xưa tới nay rồi.  

“Bố mẹ, bố mẹ cứ đi dạo đi nhé”, Đinh Dũng nói với hai người rồi cùng Hàn Phương Nhiên đi sang góc khác.  

“Đinh Dũng, anh mua chỗ này thật sao?”, tới bây giờ Hàn Phương Nhiên vẫn không tin là thật. Khi cô còn rất nhỏ, cô biết ông mình có một ước mơ, chính là có thể dọn vào biệt thự ở Thanh Thành Sơn sinh sống cho nên ước mơ của Hàn Phương Nhiên từ nhỏ chính là mua một căn biệt thự ở đây. Nhưng sau này khi lớn lên, cô mới phát hiện mơ ước ngày xưa chỉ là mơ ước mà thôi.  

Cái giá trên trời của Thanh Thành Sơn khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn. Vô số lần cô mong ước mình có thể sống ở đây nhưng sau mỗi lần hoang tưởng như vậy, cô đều tự nhủ rằng không thể. Làm người vẫn nên thực tế thì hơn.  

Advertisement

Thế nhưng Hàn Phương Nhiên lại không thể ngờ nổi có ngày mình có thể dọn tới đây ở, vả lại căn nhà còn là của Đinh Dũng, người chồng mà trước kia cô vẫn luôn coi thường.  

“Là anh mua, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta”, Đinh Dũng gật đầu cười thần bí, sau đó cúi đầu khẽ nói vời Hàn Phương Nhiên: “Sắp tới kỉ niệm ngày cưới rồi, đây là quà mà anh tặng em”.  

“Hả?”, Hàn Phương Nhiên bụm miệng. Cô không ngờ Đinh Dũng lại nhớ tới ngày kỉ niệm hai người kết hôn. Cũng vì Đinh Dũng nhắc nên cô mới nhớ ra vài ngày nữa tới ngày kỉ niệm.  

“Vốn dĩ anh định hôm đó mới nói với em, cho em bất ngờ”, Đinh Dũng lắc đầu, thở dài. “Có điều ngày mai anh phải đi Bắc Cảnh, có lẽ phải ở đó một khoảng thời gian, không dám đảm bảo trước ngày kỉ niệm sẽ kịp về”.  

“Anh nhất định phải cẩn thận đấy”, Hàn Phương Nhiên mặt mày ủ rũ, tỏ vẻ không nỡ. Đôi mắt cô ngấn lệ: “Em không cho phép anh xảy ra chuyện gì, em sẽ ở nhà đợi anh”.  

“Ngốc quá, sao anh có thể gặp phải chuyện gì được chứ?”, Đinh Dũng xoa tóc Hàn Phương Nhiên. Thực ra anh muốn nói kể cả có việc gì thì anh cũng không thể chết được. Anh đã sống hơn năm nghìn năm rồi, muốn chết cũng không được.  

Có điều, câu này Đinh Dũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, không dám nói ra, nếu không thì sẽ khiến Hàn Phương Nhiên nghĩ anh là quái vật. Lỡ Hàn Phương Nhiên nghĩ không thông mà ghét bỏ anh thì sao.  

Khi chưa có gì chắc chắn, Đinh Dũng sẽ không nói bí mật này cho bất cứ ai. Trên đời này không có ai biết được bí mật đó hết.  

Kể cả là Kim Vô Đạo cũng chỉ là phỏng đoán vì Đinh Dũng trong nhận thức của Kim Vô Đạo quả thực như đổi cơ thể khác, hình dáng hoàn toàn khác xưa.  

“Chúng ta tới kia xem xem”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, cùng Hàn Phương Nhiên đi tới bên bể nước.  

Hai người cứ thế đi thật lâu, vòng qua bể nước một vòng, lại một vòng nói hết những lời từ tận đáy lòng. Còn Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cũng rất nhanh chóng coi nơi này là nhà của mình, dẫn mọi người đi xung quanh biệt thự.  

Mãi tới khi trời tối dần, hai người mới dẫn mọi người tới phòng khách chuẩn bị tìm chỗ ăn.  

“Bố mẹ, không cần đặt khách sạn đâu”, Đinh Dũng thấy Hàn Thành Sơn định đặt khách sạn thì vội xua tay, đưa thẻ khách cho Hàn Thành Sơn, nói: “Đây là thẻ khách ở trang viên Thanh Long. Chỉ cần có thẻ này thì tối nay có thể chi tiêu miễn phí ở đây, giám đốc Thiết cho con ưu ái này.”  

“Bố cứ mời các cô các chú ăn uống no say, con và Hàn Phương Nhiên không ăn ở đây nhé”, Đinh Dũng khẽ nói vời Hàn Thành Sơn.  

Nói rồi, Đinh Dũng giao chìa khoá cho Hàn Thành Sơn ý nói anh và Hàn Phương Nhiên bắt xe về.  

“Ừ, vậy hai con về trước đi”, Hàn Thành Sơn nghe nói ở đây được chi tiêu mọi thứ miễn phí thì đột nhiên hưng phấn thấy rõ, đâu quan tâm Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đi đâu.  

“Nhìn con rể nhà lão Hàn mà xem, đến cả giám đốc Thiết cũng nể mặt ưu ái cho chi tiêu miễn phí ở đây”, người phụ nữ trung tuổi khi nãy lên tiếng nịnh nọt, liếc Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng sau đó nói với Hàn Thành Sơn: “Con trai tôi sắp tốt nghiệp rồi, có thể nhờ con gái và con rể ông sắp xếp cho cháu nó một vị trí không?”  

“Dễ thôi, dễ thôi”, Hàn Thành Sơn nghe bà ta nịnh nọt thì vui tai, cứ thế đồng ý.  

Dù sao thì hiện giờ ông ta cũng thấy Hàn Phương Nhiên đã là người phụ trách đứng đầu của tập đoàn Hàn Thị, sắp xếp một người vào đó không phải là việc gì khó khăn.  

Nghe Hàn Thành Sơn nói vậy, cả toán bạn học của ông ta đều xúm đến nói ý muốn ông ta giúp mình sắp xếp vị trí.  

Lúc này, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đã bắt xe ra khỏi đây. Ngày mai phải xuất phát rồi nên hai người trân trọng đêm cuối cùn bên nhau. Theo lời đề nghị của Hàn Phương Nhiên, cả hai người quyết định về nhà nấu cơm ăn.  

Vì Hàn Phương Nhiên yêu cầu nên Đinh Dũng ở phòng khách không phải làm gì cả, Hàn Phương Nhiên đích thân vào bếp, bắt đầu cuộc chiến đánh vật với thức ăn. Khi đầu bếp bê lên những món ăn đã được nấu chín ra, đôi mắt Đinh Dũng nhìn mà không khỏi cảm thấy thương xót.  

“Sau này em cũng không phải vào bếp nữa. Da em non nớt vậy làm sao chịu được mùi dầu mỡ với nóng nực”, Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên thương xót, trong lòng lại thầm nghĩ hay là để Hàn Phương Nhiên luyện chút công pháp.  

Nếu Hàn Phương Nhiên có thể luyện công pháp thì không những có thể giữ được nhan sắc mà quan trọng hơn là công pháp có thể kéo dài tuổi thọ. Tới được tầm như Đinh Dũng thì điều duy nhất không thể chịu được chỉ có sinh li tử biệt mà thôi.  

Cũng vì vậy mà sau khi chứng kiến quá nhiều cuộc sinh li tử biệt, Đinh Dũng của hiện tại không còn muốn trải qua nỗi đau thêm lần nữa.  

“Xem ra phải sắp xếp việc này nhanh thôi”, Đinh Dũng thầm nghĩ nhưng không ngờ Hàn Phương Nhiên lại lôi cổ anh đi vào phòng ngay lúc này.  

“Em muốn sinh con trai cho anh”, Hàn Phương Nhiên nói khẽ vào tai Đinh Dũng.