Chàng Rể Trường Sinh

Chương 232: Ông là trưởng thôn ở đây sao?”



Mặc dù Bắc Cảnh và Giang Bắc tiếp giáp nhau nhưng trên tực tế giữa hai nơi lại ngăn cách bằng những sãy núi sừng sững. Không chỉ cách trở mà đến máy bay bay về Bắc Cảnh cũng đều rất hiếm.  

Đinh Dũng không dễ gì mới đặt được vé máy bay mà lại bay vào bốn, năm giờ sáng. Thế là anh vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ thì lại phải dậy thu dọn đồ đạc.  

Đinh Dũng thu dọn đơn giản rồi đeo ba lô tới sân bay một mình. Vốn dĩ Hàn Phương Nhiên định tiễn Đinh Dũng nhưng Đinh Dũng lại thấy đêm hôm Hàn Phương Nhiên đi một mình tới sân bay rồi quay về thì không an toàn nên anh không để cô ra ngoài.  

Sáng sớm tại sân bay Kim Châu về cơ bản không có người. Đinh Dũng tới sân bay đi qua cửa kiểm tra, lấy thẻ lên máy bay tới phòng chờ. Anh nhìn ra lớp cửa kính, chỉ thấy có hai, ba máy bay dừng bên ngoài.  

“Phát triển chậm quá”, Đinh Dũng lắc đầu không khỏi than thở.  

Advertisement

Sau bốn tiếng, Đinh Dũng xuống máy bay. Mặc dù đã thay quần áo trước nhưng sau khi ra khỏi máy bay, Đinh Dũng vẫn bị cái lạnh ở đây làm cho rùng mình. Cũng may anh điều tiết tu vi võ đạo trong cơ thể nên mới có thể chịu được.  

Đinh Dũng chính thức đặt chân đến vùng đất Bắc Cảnh. Anh cảm nhận được rõ ràng cái lạnh cóng ở nơi này, nó hoàn toàn khác với Giang Bắc.  

Mặc dù không có tuyết rơi nhưng từng cơn gió buốt thấu xương lại như ấu trùng gặm nhấm xương bàn chân, xuyên qua quần áo khiến người ta không khỏi rùng mình. Nếu như Đinh Dũng không có sức mạnh thì căn bản không thể chịu được thời tiết thế này.  

Đi ra khỏi sân bay, Bắc Cảnh hiện ra với khung cảnh có phần cằn cỗi, xung quanh không hề có toà nhà cao tầng, chỉ có vài toà nhà thấp lè tè xung quanh sân bay.  

Advertisement

Cả Bắc Cảnh chỉ có một sân bay này. Ngoài tàu hoả thì đây là nơi duy nhất thông với thế giới bên ngoài.  

Xung quanh sân bay còn đỡ. Sau khi Đinh Dũng đi xa hơn thì khung cảnh đìu hiu lại càng rõ nét. Mật độ dân cũng thưa thớt, trên đường rất hiếm khi thấy bóng người.  

Đinh Dũng gọi điện cho Kim Vô Đạo nhưng lần này lại không có ai bắt máy. Anh bất lực nên chỉ có thể tự xác định phương hướng mà đi.  

Nơi này khiến Đinh Dũng phải bất ngờ vì đến cả xe cũng không gọi được. Anh nhớ trước đây ở Bắc Cảnh mặc dù rất cằn cỗi nhưng những người làm ruộng bắt xe qua lại cũng không phải ít, đâu giống như bây giờ đi trên đường hồi lâu mà không thấy bóng người.  

Đi cả ngày trời, Đinh Dũng mới tìm được một thôn. Đây là nơi duy nhất anh thấy có dấu tích con người sau khi ra khỏi sân bay.  

“Người ngoài vùng, anh đến đây để giết Tuyết Quái sao?”, một thanh niên thấy Đinh Dũng thì hỏi bằng giọng phổ thông.  

Nghe vậy, Đinh Dũng sững người vô thức hỏi lại: “Giết Tuyết Quái?”  

“Đúng vậy, lẽ nào không phải anh đến giết Tuyết Quái?”, cậu thanh niên cường tráng kia nhìn Đinh Dũng tò mò: “Mấy ngày trước trong thôn có vài người tới đây, đều đến giết Tuyết Quái”.  

“Tuyết Quái là gì?”, Đinh Dũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên này nên hỏi lại.  

Thấy Đinh Dũng hỏi lại, cậu ta mới tỏ vẻ thất vọng: “Xem ra không phải anh tới giết Tuyết Quái thật rồi, em còn cho rằng có cơ hội cùng anh ra ngoài xem thế giới bên ngoài nữa”.  

“Có điều cũng phải thôi, anh dáng người nhỏ thế này, một mình sao có thể là đối thủ của Tuyết Quái?”, nói xong, cậu ta lắc đầu bất lực.  

“Cậu thanh niên, cậu còn chưa nói cho tôi biết Tuyết Quái là gì?”, Đinh Dũng hứng thú với người này.  

Từ lời nói của cậu ta có thể nhận ra mấy ngày trước có người từng tới thôn này. Có phải là nhóm người của Kim Vô Đạo không? Nếu không phải thì là ai? Tuyết Quái rốt cục là gì?  

Đây là nghi vấn trong lòng Đinh Dũng, có điều cậu ta còn chưa lên tiếng thì một người đàn ông trung tuổi để râu quai nón đi tới, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt cảnh giác, sau đó xua tay với cậu thanh niên kia. Đợi cậu ta đứng sau mình thì mới nói: “Người ngoài vùng, trưởng thôn của chúng tôi muốn gặp cậu”  

“Trưởng thôn?”, Đinh Dũng ngỡ ngàng, không ngờ mình vừa tới đây là đã có người muốn gặp, “được rồi, xin ông đi trước dẫn đường”.  

Có điều Đinh Dũng không hề từ chối. Có thể gặp được trưởng thôn thì tốt quá rồi, vì trưởng thôn là người hiểu nơi này nhất, thông tin sẽ nắm được kỹ càng hơn.  

“Đừng mưu đồ gây bất lợi cho thôn của chúng tôi, nếu không tôi sẽ vặn cổ cậu”, người đàn ông để râu quai nón nghiến răng, nói giọng uy hiếp.  

Rất nhanh chóng, Đinh Dũng đi cùng với người đàn ông để râu quai nón kia tới căn nhà phía trước. Sau khi tới đây, trên mặt ông ta tỏ vẻ cung kính, ông ta khẽ gõ cửa, rồi đứng yên lặng bên ngoài chờ đợi.  

Một lát sau, một ông già mở cửa nhìn người đàn ông kia và Đinh Dũng rồi cười nói: “Vào đi”.  

“Ông là trưởng thôn ở đây sao?” Đinh Dũng vào nhà, hiếu kỳ hỏi.   

Ông già này trông tuổi cũng có vẻ đã cao, mái tóc ông ta bạc trắng như tuyết, khi đi thì cúi khom người còn trên mặt, những nếp nhăn xô lại với nhau.  

“Không phải, trưởng thôn ở trong kia”, ông già nheo mắt cười nói, dẫn Đinh Dũng đi vào trong.  

“Ông Cát”, thấy người này, cậu thanh niên ban nãy lập tức nở nụ cười chất phác.  

Ông già giơ tay xoa xoa đầu cậu ta, nói: “Tiểu tử, ông nói với cháu rồi, bên ngoài hiểm ác, Tuyết Quái không phải chỉ dựa vào cháu là có thể đối phó được đâu”.  

“Cháu muốn ra ngoài xem xem Tuyết Quái rốt cục có hình dạng thế nào”, ai ngờ cậu thanh niên mặt mày đôn hậu lại nói với giọng kiên quyết, cậu ta nắm chặt tay: “Cháu nhất định có thể trở thành người săn bắt ưu tú, nhất định có thể trở thành người giết Tuyết Quái trong thôn”.  

Nói tới đây, trên mặt cậu ta rõ vẻ kiên định, cậu ta nghiến răng khiến Đinh Dũng không khỏi quay qua nhìn.  

Chẳng mấy chốc, Đinh Dũng đã thấy trưởng thôn. Đây là một người đàn ông trung tuổi cường tráng nhưng dáng vẻ ông ta lại khiến Đinh Dũng không khỏi ngỡ ngàng.    

Ông ta trông giống hệt với người Giang Bắc, trên mặt không hề để râu quai nón như những người khác mà lại sạch trơn, khác xa với dáng vẻ của người Bắc Cảnh. Chỉ có dáng người trông lực lưỡng như bọn họ mà thôi.  

“Chào cậu”, trưởng thôn ngồi xuống đất, sau khi thấy Đinh Dũng thì mới đứng dậy.  

Nghe giọng phổ thông lưu loát của ông ta, Đinh Dũng giật mình nhưng vẫn gật đầu cười nói: “Chào ông, hôm nay cháu đi qua nơi này, không biết gọi tên là gì, vẫn xin được chỉ giáo”.
— QUẢNG CÁO —