Triệu Hùng thay đồ ngủ, chui vào chăn nằm sát vào Lý Thanh Tịnh, duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.
“Đối phương tên Tiết Ân!”
“Tiết Ân? Tên nghe lạ thật.”
“Ừm! Đấy là tên được sử dụng trong giới giang hồ.”
Triệu Hùng gật đầu, đem chuyện Trần Văn Sơn tình cờ cứu Tiết Ân nói qua một lượt, thêm cả chuyện cơ thể đối phương trúng độc, đều kể chẳng sót một từ. Lý Thanh Tịnh nghe xong, thoáng giật nảy mình. Tình huống này chẳng khác gì so với ma cà rồng biến dị mà thành cả.
“Triệu Hùng, anh nói thời điểm Tiết Ân phát điên sẽ trở nên khát máu sao?”
“Thanh Tịnh, thật ra Tiết Ân chỉ là nạn nhân mà thôi. Muốn trách thì phải trách cái tên Tà Y kia. Nếu không phải vì hắn, Tiết Ân đã chẳng thảm thế này.”
“Vậy anh quyết định đồng ý với Văn Sơn, giúp đỡ Tiết Ân?”
“Anh từng hỏi qua Văn Sơn rồi. Tiết Ân đứng giữa lằn ranh thiện ác, tuy nhiên không hề làm ra chuyện gì quá mức khó tha cả. Hơn nữa, mỗi khi cậu ta ra tay thì kẻ bị giết thật sự đều là đồ cặn bã!”
Triệu Hùng giải thích. Lý Thanh Tịnh nghe xong, vẫn lo lắng cau chặt mày.
“Nhưng mà cái người tên Tiết Ân này một khi bệnh tình phát tác sẽ ra ngoài hút máu người đấy! Tình huống này mà xảy ra thì mọi chuyện xem như hỏng bét cả!”
“Đừng bận tâm! Mỗi nơi đều có bệnh viện trực thuộc tập đoàn Hùng Quang mà. Ngày mai anh sẽ bảo Hồ Dân chuẩn bị sẵn máu cho Tiết Ân.”
“Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Thanh Tịnh, em đừng lo! Chỉ cần bọn anh tìm ra Tà Y hoặc đoạt lấy thuốc giải từ trong tay hắn thì vấn đề của Tiết Ân sẽ được giải quyết triệt để. Thật ra cậu ta biết mình trong mắt mọi người hiện tại chẳng khác nào quái vật cả, tinh thần bị dằn vặt không ít.”
“Nếu như anh nhẫn tâm thấy chết không cứu thì chắc chắn Tiết Ân sẽ mất mạng trong tay Thánh Đàn, loại chuyện như vậy anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.”
Lý Thanh Tịnh nghe những lời này, nhất thời mềm lòng. Cô khe khẽ thở dài, cuối cùng chỉ đành đồng ý nhưng vẫn không quên dặn dò Triệu Hùng.
“Nếu như anh muốn giúp đỡ Tiết Ân thì nhất định phải đảm bảo cả cậu ta và những người vô tội ngoài kia đều an toàn, đừng để Tiết Ân chạy loạn cắn người uống máu. Chẳng may bị bắt được thì rắc rối to đấy.”
“Anh biết mà. Trời sắp sáng tới nơi rồi này, mau ngủ đi nào Thanh Tịnh.”
Triệu Hùng cúi đầu, khẽ hôn lên trán đối phương, đáy mắt tràn ngập dịu dàng. Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng ậm ừ.
“Vậy anh cũng phải ngủ với em, không được thức!”
“Không thức, ngủ đây!”
Dứt lời, anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Thân thể mềm mại thơm ngát khiến tinh thần Triệu Hùng thả lỏng, thoải mái đến nỗi chẳng thể nói thành lời.
Hôm sau thức giấc, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh tính toán, quyết định đưa Lý Diệu Linh đến trường học. Hiện tại chỉ còn ba tháng là đến lúc thi đại học, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao thì thời điểm này vẫn nên gò Lý Diệu Linh vào khuôn khổ để cô tập trung, chăm chỉ học tập.
Không khí chạy nước rút trong trường học sẽ kích thích tinh thần Lý Diệu Linh hơn gấp nhiều lần so với việc tự học tại nhà. Khi cả nhà đang dùng bữa, Lý Thanh Tịnh lập tức nói về Lý Diệu Linh về vấn đề đến trường, đồng thời bảo Triệu Hùng đưa cô đi. Lý Diệu Linh nghe xong, gương mặt liền biến sắc.
“Chị, vậy chuyện của em đã giải quyết xong hết chưa?”
“Vẫn đang trong quá trình thẩm tra! May mắn đã bắt được Thạch Đạt, hắn chính là kẻ cầm đầu, hơn nữa còn trực tiếp nhận tội. Chị sẽ nói chuyện với ông Trần, làm sáng tỏ mọi thứ. Sắp đến kì thi đại học rồi, em chỉ cần tập trung vào việc học thôi là được!”
“Vâng ạ!”
Lý Diệu Linh bĩu môi, nghịch ngợm lè lưỡi. Nghe thấy Lý Diệu Linh phải quay về trường, Hà Ngọc Kỳ thoáng cảm thấy thất vọng. Lý Diệu Linh bận rộn, như vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ mất đi người bạn tán gẫu chơi đùa.
Bỗng cô nhớ đến Tiêu Yến, nếu như không cần phải đi theo Triệu Hùng làm việc thì cô có thể đến nhà họ Tiêu chơi rồi. Triệu Hùng thấy Hà Ngọc Kỳ tủm tỉm cười bèn nhíu mày nghi hoặc.
“Ngọc Kỳ, cô cười cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Cô cong môi trả lời. Từ sau khi trở về Hải Phòng, toàn bộ mọi viêc đều do Triệu Hùng tự thân vận động, hoàn toàn không có ý định để cô tham gia. Chuyện này khiến cho Hà Ngọc Kỳ cảm thấy vô cùng bất mãn.
Sau khi dùng bữa xong, Triệu Hùng đợi Lý Diệu Linh thu xếp tập sách, còn anh quay sang nói với Hà Ngọc Kỳ.
“Ngọc Kỳ, hôm nay cô theo tôi chứ?”
“Được! Đợi tôi thay quần áo.”
Hà Ngọc Kỳ đang muốn tìm Tiêu Yến, không ngờ Triệu Hùng lại cho cô tham gia làm việc. Cô hưng phấn hô to, nhanh chóng chạy vào trong. Thật ra, Triệu Hùng đồng ý cho Hà Ngọc Kỳ đi theo là bởi Lý Thanh Tịnh hết lời khuyên nhủ.
Tâm tư con gái, cô làm sao không hiểu. Tính cách Hà Ngọc Kỳ năng động, bắt cô ở nhà chẳng khác nào tra tấn tinh thần, quá mức chán ngắt. Chi bằng để Triệu Hùng đưa đối phương ra ngoài làm công tác hỗ trợ. Lý Thanh Tịnh lo lắng nếu không may Hà Ngọc Kỳ buồn bực nói lại với cha mình thì cả cô lẫn Triệu Hùng đều rơi vào tình huống khó xử.
Trên đường đến trường, Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
“Anh rể, tối qua anh vào phòng em đúng không?”
“Anh thấy phòng em vẫn còn sáng đèn cho nên vào xem một chút.”
Triệu Hùng liếc mắt nhìn Lý Diệu Linh, ôn tồn trả lời. Cô bưng mặt mỉm cười, gò má phớt hồng.
“Em còn biết anh giúp em kéo chăn lên nữa cơ, chị em hầu như không bao giờ làm thế. Anh rể, chuyện đêm qua giữa chúng ta là bí mật, anh đừng nói cho chị em nha?”
Hà Ngọc Kỳ nghe đoạn đối thoại này đến mức đầu óc mơ hồ, cô ngỡ ngàng nhìn người ngồi bên cạnh.
“Linh Linh, cô sẽ không phát sinh tình cảm với anh rể của mình chứ? Hai người làm cái gì mà còn có cả bí mật nữa hả?”
“Thật là, Ngọc Kỳ à! Hoàn toàn không phải như cô nghĩ đâu.”
Lý Diệu Linh vỗ vai Hà Ngọc Kỳ, dáng vẻ lắc đầu chậc lưỡi càng khiến đối phương tò mò, liên tục gặng hỏi.
“Vậy rốt cuộc hai người có bí mật gì thế hả?”
“Không nói đâu.”
Triệu Hùng và Lý Diệu Linh đồng thanh trả lời. Hà Ngọc Kỳ tức đến mức xị cả mặt, oán giận hờn mát.
“Linh Linh, cô làm phản hả? Từ khi nào mà cô lại trở thành đồng minh với cái tên đáng ghét này đây.”
Lý Diệu Linh sợ Hà Ngọc Kỳ tức giận, vội vàng vòng tay ôm lấy tay cô, cười hì hì.
“Ngọc Kỳ, thật sự là bọn tôi có chuyện không thể nói được! Đến thời điểm thích hợp, nhất định cô sẽ biết!”
“Ít nhất thì phải như vậy chứ!”
Hà Ngọc Kỳ bấy giờ mới trưng ra vẻ mặt hòa nhã, vui vẻ nở nụ cười.
Đến trường, Triệu Hùng dặn Hà Ngọc Kỳ ngồi yên trong xe, còn mình dắt Lý Diệu Linh vào lớp. Đối với giáo viên chủ nhiệm, sau khi trình bày rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, Ánh Dương bấy giờ mới yên tâm, để Lý Diệu Linh về lớp trước.
“Cô Dương, còn chuyện gì sao?”
Triệu Hùng biết Ánh Dương có chuyện cần nói với mình cho nên cố tình nán lại. Quả nhiên, Ánh Dương thẳng thắn nói ra vấn đề.
“Anh Triệu Hùng, thành tích học tập của Diệu Linh ắt hẳn anh cũng biết. Tuy rằng chúng tôi đã nỗ lực hết sức nhưng kì thi thử cô bé vẫn thi không đậu, xác suất rớt đại học quá lớn. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tinh thần và lên kế hoạch dự phòng đối với trường hợp này. Nếu có gì cần hỗ trợ thì chỉ cần nói với tôi một tiếng. Chỉ cần là việc nằm trong khả năng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Cảm ơn cô Dương! Có thể Diệu Linh lực học còn kém, không thể đậu vào các trường đại học danh tiếng nhưng tôi tin con bé có thể vượt qua kì thi lần này, vào một trường đại học bình thường. Là một giáo viên, cô nhất định phải có lòng tin đối với học sinh của mình! Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Hẹn gặp lại, chào cô.”
Nhìn bóng dáng Triệu Hùng khuất dần, Ánh Dương thoáng ngẩn người nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần. Cô khẽ lắc đầu, nhợt nhạt nở nụ cười lẩm bẩm.