Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1103: Anh Ở Nơi Này Trông Rất Uy Phong



“Này, giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi đi rồi biết.”

“Anh bớt thái độ với tôi đi.”

Vừa ngồi vào xe, Hà Ngọc Kỳ đã nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lên tiếng thắc mắt. Anh chậm rãi lái xe, nhàn nhạt trả lời. Cô bị thái độ thờ ơ của đối phương chọc tức đến mức xù cả lông lên.

“Thái độ tôi có vấn đề chỗ nào?”

“Có, có vấn đề rất lớn là đằng khác!”

“Nếu cô không chấp nhận thì có thể quay về Thanh Hóa!”

“Anh càng muốn tôi đi, tôi càng không đi! Chờ tôi chơi chán rồi, nhất định sẽ quay về!”

Triệu Hùng không buồn quan tâm đến Hà Ngọc Kỳ liên tục léo nhéo bên tai, anh trực tiếp lái xe ra đến ngoại ô, dừng ở Dưỡng Niên Các nhà họ Cửu. Đây chính là nơi để Cửu gia an dưỡng tuổi già.

Phong cảnh nơi này trang nhã lại mang gam màu nhẹ nhàng thanh thoát, Hà Ngọc Kỳ vừa đặt chân vào liền cảm thấy yêu thích. Dưỡng Niên Các được xem như căn cứ chính thuộc công ty Cửu Đường, chưa bao giờ mở lối cho người ngoài đặt chân bước vào, dọc đường đi cảnh vệ được bố trí vô cùng nghiêm ngặt.

“Anh Triệu Hùng!”

Triệu Hùng dẫn Hà ngọc Kỳ đi qua hơn vài trạm canh gác, mọi người đều cung kính cúi chào. Hà Ngọc Kỳ chưa từng nghĩ đến việc đối phương nhận được sự đãi ngộ cao đến như vậy, bèn thấp giọng hỏi.

“Sao bọn họ đều biết anh vậy! Anh ở nơi này, trông rất uy phong đấy!”

“Tôi là người đứng đầu ở đây!”

Triệu Hùng thuận miệng trả lời. Hà Ngọc Kỳ đời nào tin mấy lời vớ vẩn này, thừa cơ mở lời châm chọc.

“Cái gì? Người đứng đầu cơ á? Tôi thấy là anh khoác lác quen thói thì đúng hơn. Anh mà là chủ thì chắc tôi nắm quyền cả cái Thanh Hóa rồi!”

Triệu Hùng không muốn tiếp tục tranh luận với người ấu trĩ như Hà Ngọc Kỳ, vậy nên lựa chọn im lặng. Ở sảnh chính, Lan Ngọc Tâm sớm đã nhận được tin tức thông tri rằng Triệu Hùng đã đến. Cô dẫn Quách Chính Lương và Đao Ngô Tranh ra nghênh đón. Nhìn thấy đối phương, ba người đều chắp tay, nghiêm nghị cúi đầu.

“Cậu Triệu Hùng!”

“Mọi người mau vào đi!”

Triệu Hùng khẽ gật đầu xem như chào hỏi mà Hà Ngọc Kỳ bấy giờ lại ngây ra như phỗng. Ngọc Lan Tâm, Quách Chính Lương cùng Đao Ngô Tranh vừa nhìn thoáng qua liền biết đây là những nhân vật giữ vị trí cốt các tại Dưỡng Niên Các. Cô thật sự không ngờ bọn họ đối với Triệu Hùng lại khép nép đến vậy.

Không khó nhìn ra, ở nơi này, địa vị cùng thân phận Triệu Hùng xác thực không đơn giản. Sau khi tiến vào sảnh chính, Ngọc Lan Tâm ngay lập tức nhìn về phía Hà Ngọc Kỳ, âm thầm quan sát. Trong lòng Triệu Hùng đương nhiên biết rõ tất cả đang lo lắng người ngoài xuất hiện sẽ không tiện bàn chuyện, vậy nên anh nhanh chóng giải thích.

“Đừng lo, đây là Hà ngọc Kỳ, bạn tốt của con gái tôi! Mọi người gọi cô ấy Ngọc Kỳ là được rồi.”

“Cậu Triệu Hùng, tôi đã làm theo làm theo lệnh của cậu, cho người bảo vệ xung quanh chỗ mà bác sĩ Hoa làm việc rồi.”

Lan Ngọc Tâm nghe những lời này liền an lòng, tập trung báo cáo. Triệu Hùng gật đầu, vào thẳng chủ đề.

“Dì Ngọc Tâm, hôm nay tôi xuất hiện ở đây là bởi có chuyện quan trong muốn cùng mọi người bàn bạc.”

“Cậu Triệu Hùng cứ việc nói.”

“Hiện tại tôi đang bận rộn đối phó với đám người nhà họ Triệu cùng tập đoàn Khải Thời. Nhưng gần đây ở Hải Phòng lại xuất hiện vài kẻ ý đồ bất chính, đến đây gây rối khiến tình hình trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tôi lo lắng bọn chúng sẽ tìm đến đây gây sự, phá rối đủ đường. Vậy cho nên ở cửa khẩu ra vào, hi vọng mọi người điều động cấp dưới, quan sát và siết chặt vòng vây hơn nữa. Chỉ cần vài động tĩnh khả nghi thì ngay lập tức báo cho tôi biết. Chủ yếu theo dõi dựa vào nơi sinh sống cùng khẩu âm khi bọn họ cất giọng nói chuyện.”

“Cậu Triệu Hùng, đối phương rốt cuộc là người như thế nào?”

“Cao thủ!”

Lan Ngọc Tâm nhận được câu trả lời từ Triệu Hùng liền mím môi. Cau chặt mày. Triệu Hùng dặn dò Lan Ngọc Tâm.

“Nếu như gặp phải những người này, tuyệt đối không được ra tay, việc đầu tiên chính là báo cho tôi. Chỉ cần bọn họ dám ở Hải Phòng sinh sự thì chắc chắn sẽ chỉ có đi mà chẳng có về cho xem!”

Thời điểm Triệu Hùng thốt ra sáu từ có đi mà chẳng có về, khí tức vô cùng cuồng bạo, thần thái uy nghiêm khiến Hà Ngọc Kỳ bất giác cảm thấy sợ hãi. Cô hoảng hốt bởi vì từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy một Triệu Hùng như vậy.

Tiếp theo, mọi người bắt đầu bàn bạc về việc phân chia vị trí. Ở bên ngoài có người thuộc Cửu Đường canh gác, ở bên trong lại có ba anh em nhà họ Văn bao gồm Văn Long, Văn Hổ và Văn Báo cùng hợp tác với công ty Cửu Đường. Cứ như vậy, toàn bộ móc nối thành một đường dây, không chỉ ở trung tâm mà phụ cận cũng có vô vàn tai mắt, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động từng người.

Toàn bộ Hải Phòng bấy giờ, phòng thủ kiên cố không gì sánh được. Chỉ cần có người dám chạy đến đây gây sự, Triệu Hùng sẽ ngay lập tức xuất hiện. Hơn nữa, Cửu Đường và ba anh em nhà họ Văn nội ứng ngoại hợp, đảm bảo đối phương có mà chạy đằng trời. Hiện tại Hà Ngọc Kỳ mới hiểu rõ, ở nơi này, thế lực Triệu Hùng trải dài đến mức khiến người khác phải khiếp đảm!

Rời khỏi Dưỡng Niên Các, tinh thần cô vẫn chưa tài nào hồi phục lại như cũ. Thấy đối phương đang tập trung lái xe, cô băn khoăn hỏi.

“Này! Hóa ra ở Hải Phòng anh lợi hại tới mức này đấy à?”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ người thân của mình mà thôi!”

“Vậy trừ tập đoàn Khải Thời ra, còn ai muốn hại anh? Cái người mà anh gọi cao thủ rốt cuộc là ai vậy?”

“Cao thủ chính là cao thủ! Vậy nên cô đi theo tôi ắt hẳn sẽ gặp phải nguy hiểm. Đến lúc đó, đừng trách tôi không báo trước!”

“Không trách anh thì trách ai hả? Đàn ông đàn ang gì mà ngay cả một cô gái chân yếu tay mềm cũng không bảo vệ được thì sao anh có thể bảo vệ được chị Thanh Tịnh, bảo vệ tốt người thân của mình hả?”

Hà Ngọc Kỳ hùng hồn trả lời, cô còn tưởng Triệu Hùng sẽ như mọi khi phản bác lại mình nhưng đối phương lại trầm mặc, chẳng nói chẳng rằng.

“Sao anh không nói gì đi?”

“Cô nói đúng. Nếu như cô đã đồng hành với tôi thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ cô!”

Triệu Hùng nghiêm mặt, dùng thanh âm ôn hòa nói chuyện với Hà Ngọc Kỳ. Cô nghe vậy liền bật cười khánh khách.

“Xem ra anh vẫn còn chút lương tâm đó chứ! Vậy giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?”

“Sao cô hỏi nhiều thế? Tôi cảm giác những câu hỏi của cô vĩnh viễn sẽ không kết thúc, đúng chứ?”

“Ít nhất anh phải cho tôi biết chúng ta đang đi đâu chứ? Không lẽ anh đi thuê phòng, tôi cũng phải lẽo đẽo theo sau?”

Triệu Hùng nghe Hà Ngọc Kỳ nói vậy liền trợn mắt, bộ dáng mếu máo đáng thương.

“Thuê phòng với cô? Tôi đối với phụ nữ ngực phẳng không có hứng thú đâu!”

“Anh…”

Hà Ngọc Kỳ nghe những lời này, tức đến mức muốn ngất xỉu. Triệu Hùng lo lắng đối phương sẽ lải nhải cả ngày về vấn đề này, bèn uyển chuyển dỗ dành.

“Vậy để tôi dẫn cô đi ăn?”

“Thật không? Thế mới phải chứ, không uổng công tôi làm trợ lý cho anh.”

Hà Ngọc Kỳ vừa ngeh đến ăn, hai mắt sáng như đèn pha, hoàn toàn vứt chuyện không vui ra sau đầu. Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến chỗ bố vợ mình là Lý Quốc Lâm, hiện tại ông đang là quản lý khách sạn Xuân Nghĩa. Cả hai tìm chỗ ngồi, chờ nhân viên giới thiệu vài món ăn đặc trưng tại nơi này.

Bấy giờ, Lý Quốc Lâm vui vẻ đi tới, nụ cười tươi rói trên môi. Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy ông liền chủ động chào hỏi.

“Chào chú Quốc Lâm!”

“Ngọc Kỳ tới chơi đó à!”

“Dạ! Triệu Hùng nói chỗ của chú món ăn rất ngon, cho nên mới dẫn con tới.”

“Ừm, muốn ăn cái gì thì gọi lên hết đi. Có chú ở đây, chú sẽ cho con quyền lợi tối đa nhất nơi này!”

“Chú yên tâm đi, con tuyệt đối không ngại ngùng gì đâu!”

Tâm tình Lý Quốc Lâm dường như rất tốt, liên tục cười nói. Triệu Hùng nhìn ông, hỏi vài vấn đề.

“Bố, những người kia đều đến sao?”

“Đều đến! Thanh Tịnh nói, chút nữa gọi bác sĩ Hoa xem như thế nào.”