Trên xe, Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng lái xe một cách điên cuồng vội vã, vốn định chọc anh là vội vã đi đầu thai hay sao, nhưng mà khi thấy sắc mặt của Triệu Hùng đang ngưng trọng, trên mặt tràn đầy sát khí, cô ấy cố nuốt những lời muốn nói xuống trong bụng.
Hội quán Cửu Đường ở phía tây. Triệu Hùng ngừng xe lại trước nhà hội quán này.
Hà Ngọc Kỳ phóng tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy chung quanh hội quán Cửu Đường đang đứng rất nhiều người đàn ông, bọn họ đều mặc đồ vest màu đen rất chỉnh tề.
Nhìn thấy loại cảnh tượng hoành tráng này, Hà Ngọc Kỳ cũng ẩn ẩn biết được vì sao Triệu Hùng lại có sắc mặt ngưng trọng như thế.
Cô ấy cũng không dám nói bậy, chỉ sợ chọc giận Triệu Hùng, đến lúc đó thì người xui xẻo chắc chắn là cô ấy.
Ngô Tranh mặt sẹo mở cửa xe thay Triệu Hùng, anh chui từ trong xe ra, sau đó lại có người khác mở cửa xe thay Hà Ngọc Kỳ, cô ấy cũng đi xuống.
"Anh Triệu." Người của Cửu Đường khom người chào Triệu Hùng, cùng hô lên.
Âm thanh chỉnh tề như một, thanh thế rung trời.
Loại cảnh tượng hoành tráng này để cho Hà Ngọc Kỳ vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù cô ấy cũng biết Triệu Hùng có một chút thế lực ở Hải Phòng, nhưng mà loại phái đoàn như thế này cũng không phải là ai cũng có thể có được. Đôi mắt đẹp nhìn về phía Triệu Hùng, trong mắt của cô ấy không khỏi xuất hiện ngôi sao nhỏ sùng bái.
Triệu Hùng hỏi mặt sẹo Ngô Tranh: "Ngô Tranh, dì Lan tới rồi sao?"
"Đến rồi, Lan đường chủ đang chờ ngài ở trong hội quán."
"Dẫn đường!" Triệu Hùng ra lệnh mặt sẹo Ngô tranh.
"Vâng."
Dưới sự hướng dẫn của mặt sẹo Ngô Tranh, Triệu Hùng dẫn theo Hà Ngọc Kỳ đi theo mặt sẹo Ngô Tranh tiến vào hội quán Cửu Đường.
Ngày bình thường thì hội quán Cửu Đường buôn bán rất đắt khách, hôm nay lại sớm ra thông cáo tạm ngừng kinh doanh.
Người sáng suốt liếc nhìn đều hiểu rằng hội quán Cửu Đường đã xảy ra chuyện gì lớn.
Hà Ngọc Kỳ đi theo Triệu Hùng tiến vào hội quán Cửu Đường. Trong phòng khách đang có sáu thi thể nằm song song với nhau.
Thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp của Hà Ngọc Kỳ đại biến, rốt cuộc cô ấy đã hiểu vì sao Triệu Hùng tức giận.
Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Lan Ngọc Tâm và Quách Chính Lương vội vàng tiến lên chắp tay cung kính chào hỏi: "Cậu Triệu."
Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với Lan Ngọc Tâm và Quách Chính Lương: "Không cần đa lễ."
Anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cẩn thận sáu anh em của Cửu Đường.
Có người bị bóp nát cổ họng, có người bị đánh nát đỉnh đầu, còn có người chết bởi vũ khí sắc bén giết chết, kiểu chết không giống nhau.
Nhìn thấy hai mảnh hoa hồng trên thân của hai cỗ thi thể. Triệu Hùng nhặt lên, nắm ở trong tay rồi nhíu mày.
Anh không khỏi nhớ tới lúc Trần Văn Sơn giới thiệu phương pháp giết người đặc thù của ba tên sát thủ Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi này, rồi so sánh với tràng cảnh trước mắt.
Người chết đều bị một kích toi mạng, vị trí xuống tay đều là chỗ chí mạng trên thân thể con người. Tuyệt đối là sát thủ chuyên nghiệp cao cấp làm.
Triệu Hùng nhìn vào vị trí vết thương cũng có thể đoán được là ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn đã chạy thoát kia làm chuyện này.
Triệu Hùng ra lệnh với Lan Ngọc Tâm: "Dì Lan, xử lý tốt hậu sự của sáu người anh em này đi, tiền trợ cấp trong nhà của bọn họ, không nên cho thiếu một phần nào. Nếu như trong nhà của những người anh em này có khó khăn khác thì nghĩ biện pháp giúp đỡ giải quyết. Nếu như không giải quyết được thì nói với tôi."
"Yên tâm đi cậu Triệu. Tôi đã thông báo người nhà của người chết rồi. Mặc dù cảm xúc của người nhà bọn họ rất kích động, nhưng đều có thể hiểu được. Dù sao đã lựa chọn con đường này thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày như vậy." Lan Ngọc Tâm trả lời.
Triệu Hùng trầm giọng nói: "Tôi sẽ không để các anh em chết vô ích, gọi các anh em khác tiếp tục điều tra tung tích của bọn họ. Nhưng mấy người này là cao thủ, tuyệt đối đừng nên tới gần bọn họ. Tôi muốn tự thân ra tay với bọn họ."
"Thế nhưng mà cậu Triệu, cậu..." Lan Ngọc Tâm có chút lo lắng về sự an toàn của Triệu Hùng, bà ta dự định sử dụng chiến thuật vây công.
Triệu Hùng cắt ngang lời Lan Ngọc Tâm, nói: "Dì Lan, cứ làm theo lời của tôi. Ba người này không phải là đối thủ của tôi."
Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn tự tin của Triệu Hùng, Lan Ngọc Tâm cũng không tiện khuyên can thêm điều gì.
Cửu Đường xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta thân là người đại diện của công ty Cửu Đường đều đau lòng nhức óc so với những người khác, tất nhiên cũng biết tâm tình của Triệu Hùng vào lúc này.
"Mai táng mấy người anh em này long trọng vào, để bọn họ nhanh chóng được chôn cất cho yên ổn."
"Biết." Lan Ngọc Tâm đáp.
"Vậy tôi đi trước, có tin tức gì thì nhớ kỹ trước tiên báo cho tôi biết." Triệu Hùng nói.
Lan Ngọc Tâm, Quách Chính Lương và các người khác đều khom người nói: "Tạm biệt cậu Triệu."
Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ rời đi hội quán Cửu Đường.
Mặt sẹo Ngô Tranh là thuộc hạ thân tín của Cửu gia, ông ta đưa Triệu Hùng đến xe.
Trên đường đi về, Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng không nói chuyện, cô ấy cũng không dám lên tiếng làm phiền anh.
Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, cô sớm đi nghỉ ngơi đi. Những ngày này, Hải Phòng sẽ không quá bình yên, nên giảm bớt đi ra ngoài một mình."
"Anh cứ yên tâm. Tôi có năng lực tự bảo vệ. Chỉ là lần này tôi sẽ nghe lời của anh, không đi ra ngoài một mình." Hà Ngọc Kỳ vừa đi tới đầu bậc thang, đột nhiên xoay người lại nói với Triệu Hùng:" Anh... Anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút."
Cô ấy thấy cảm xúc của Triệu Hùng đang sa sút, cũng không biết nên an ủi anh như thế nào cho nên xoay người đi lên lầu về gian phòng.
Trong gian hút thuốc, Triệu Hùng móc thuốc lá ra nhóm lửa, sương mù màu lam nhạt lượn lờ, tràn ngập cả gian phòng, dần dần theo gió tản ra bên cửa sổ.
Một mình Triệu Hùng đang ngồi yên hút thuốc trong phòng.
Lần này chết một lần sáu người anh em của Cửu Đường, Triệu Hùng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nhưng mà ba tên sát thủ quốc tế Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi này không có chút thông cảm nào mà giết chết bọn họ.
Ba người này là tội phạm bị truy nã bởi cảnh sát hình sự quốc tế, người khác không trị được bọn họ, Triệu Hùng chuẩn bị tự ra tay trừng trị.
Bản tính con người là lương thiện, nhưng thế giới này chưa bao giờ khuyết thiếu tranh đấu.
Mỗi người sinh ra cũng là một người hiền lành, nhưng ham muốn cá nhân, tham lam sẽ kích phát sự gian ác trong lòng người.
Mỗi người đều sẽ có ranh giới cuối cùng, một khi người khác chà đạp đến ranh giới cuối cùng trong lòng của người này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chọc giận sự phản kháng của người này.
Triệu Hùng vốn dĩ là bộ dạng không tranh quyền thế, nhưng ở cái thế giới này, anh mà mềm yếu rồi thì người khác đều sẽ nghĩ tới việc đạp anh một cước, để làm nổi bật sự cao quý và ngạo mạn của bọn họ.
Triệu Hùng híp mắt, tự lẩm bẩm: "Triệu Hùng tôi vốn gặp yếu thì yếu, gặp tốt thì tốt. Nhưng mà nếu như các người đã dám xem mạng người như cỏ rác rồi, tôi sẽ để cho các người biết, cái gì gọi là gặp ác thì ác. Kiếm không ra khỏi vỏ, không lộ sắc bén, kiếm đã ra khỏi vỏ, máu nhuộm nửa ngày."
Dập tắt điếu thuốc còn dư lại đang cầm trên tay, Triệu Hùng đi về phòng ngủ.
Lý Thanh Tịnh đã ngủ, trên khuôn mặt có nụ cười bình yên, giống như là công chúa ngủ trong rừng như trong cổ tích vậy.
Bảo vệ cái nhà này, bảo vệ người bên cạnh, chính là sứ mệnh của Triệu Hùng.
Sau khi rửa mặt, Triệu Hùng không có đi quấy nhiễu Lý Thanh Tịnh. Anh nằm ở bên cạnh cô, yên tĩnh nhìn ngắm cô.
Lý Thanh Tịnh cũng không có cảm giác là có thêm một người nằm bên cạnh, vẫn đang ngủ rất say, chỉ là hai đầu lông mày lộ ra vẻ lo lắng.
Triệu Hùng si mê nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh, cả một đời đều nhìn không đủ.