Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1158



Lý Thanh Tịnh vốn là chuẩn bị họp toàn bộ mọi người trong công ty xây dựng công trình Đào Thị, bởi vì hôm qua có ba mối khác cũ hủy bỏ hợp đồng, nhưng mà cô tạm thời đổi thành hội nghị toàn thể công ty.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lý Thanh Tịnh đi tới công ty, cô thông báo tất cả các nhân viên có chức vị quan trọng trong công trình xây dựng của công ty xây dựng Đào Thị tới cuộc hội nghị.

Mục đích chủ yếu của hội nghị là vì ổn định lòng người.

Phần lớn các nhân viên có chức vị quan trọng trong công ty xây dựng Đào Thị đều là một ít người già. Chỉ có sốt ít người mới, là sau khi Lý Thanh Tịnh tiếp nhận công ty xây dựng Đào Thị rồi đề bạt lên.

Nhìn qua phản ứng và độ nhiệt tình của mọi người, hẳn là mọi người cũng không chịu ảnh hưởng gì quá lớn. Điều này để cho Lý Thanh Tịnh yên tâm bớt.

Chỉ cần người của công ty đều ổn định, Lý Thanh Tịnh cũng không sợ Đào Tuấn Dương trả thù nhà họ Đào.

Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Thanh Tịnh lưu một mình Đào Yên Quân lại.

"Cậu trẻ, cậu đã liên lạc với người phụ trách của ba công ty mộc nghiệp Cát Đạt, phòng tắm Hằng Kiệt và thực nghiệp Thiên Thành chưa?" Lý Thanh Tịnh hỏi Đào Yên Quân.

"Đã liên lạc rồi. Thanh Tịnh, cậu đang định nói chuyện này với cháu đây. Hôm nay cậu đã hẹn tổng giám đốc Tống của mộc nghiệp Cát Đạt, còn có tổng giám đốc Phương của thực nghiệp Thiên Thành, cậu rất quen thuộc với bọn họ nên muốn thăm dò trước ý nghĩ của bọn họ." Đào Yên Quân nói.

Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái, nói: "Vậy cậu nhanh đi đi. Có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu. Cậu cứ nói với bọn họ, không hợp tác cùng công ty xây dựng Đào Thị của chúng ta cũng không sao, nếu như thực sự là Đào Tuấn Dương làm điều này, bọn họ cùng Đào Tuấn Dương đối phó với công ty xây dựng Đào Thị của chúng ta, đừng trách chúng ta không nể tình xưa mà ra tay không khách khí với bọn họ."

"Biết rồi. Cháu cứ chờ tin tức của cậu."

Đào Yên Quân đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

Đào Yên Quân tự mình lái xe đi tới tập đoàn thực nghiệp Thiên Thành.

Công ty Đào Thị đã thuê một nhà kho rất lớn ở thực nghiệp Thiên Thành, dùng để cất giữ một chút vật dụng công trình có giá trị cao.

Thực nghiệp Thiên Thành nằm trong nhóm đồng bạn hợp tác sớm nhất của công ty xây dựng Đào Thị. Về sau, công ty xây dựng Đào Thị dưới sự dẫn dắt của Lý Thanh Tịnh thì càng ngày càng mở rộng, thực nghiệp Thiên Thành cũng nước lên thì thuyền lên, kiếm không ít tiền.

Thư ký thông báo với ông chủ của thực nghiệp Thiên Thành rằng Đào Yên Quân đã đến. Ông chủ lập tức bảo thư ký mời Đào Yên Quấn tiến vào.

Ông chủ của thực nghiệp Thiên Thành tên là Phương Thế Ngọc.

Phương Thế Ngọc thừa kế sự nghiệp của bố ông ta, đón nhận xí nghiệp trong nhà. Ông ta chỉ lớn hơn Đào Yên Quân năm tuổi, quan hệ với Đào Yên Quân cũng không tệ, cùng uống qua mấy lần rượu.

Lần ngừng hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị này làm cho trong lòng của Phương Thế Ngọc vô cùng băn khoăn. Nhưng mà ông ta cũng không còn lựa chọn khác, nếu không thì công ty đã vất vả kinh doanh sẽ trôi theo dòng nước.

Đang lúc do dự thì cửa văn phòng bị gõ.

"Vào đi." Phương Thế Ngọc lên tiếng.

Thư ký mang theo Đào Yên Quân đến.

"Tổng giám đốc Phương, Đào Yên Quân đã tới." Thư ký nói với Phương Thế Ngọc.

"Đi rót ly trà tới đây." Phương Thế Ngọc ra lệnh thư ký.

Thư ký gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.

Phương Thế Ngọc nở nụ cười trên mặt, chủ động tiến lên nắm tay Đào Yên Quân, cười nói: "Yên Quân, nghe nói ông đã ra khỏi trại giam, tôi còn chưa kịp đến thăm ông đây này."

"Tổng giám đốc Phương quá khách khí." Đào Yên Quân vẫn giữ sắc mặt

"Nhanh ngồi."

Phương Thế Ngọc làm thủ thế "mời" với Đào Yên Quân, hai người ngồi xuống ghế sô pha.

Phương Thế Ngọc đưa một điếu thuốc lá trong gói thuốc Rồng Xanh, Đào Yên Quân tiện tay tiếp nhận rồi nói: "Cảm ơn."

Lúc này, thư ký đẩy cửa đi đến, bỏ bình trà vừa pha ở trước mặt Đào Yên Quân rồi hiểu ý lui ra ngoài.

Đào Yên Quân hút một hơi thuốc, nhìn Phương Thế Ngọc nói: "Tổng giám đốc Phương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Hôm nay tôi đến đây tìm ông là bởi vì chuyện ngừng hợp tác giữa công ty của ông và công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi."

"À, thì ra là chuyện này." Phương Thế Ngọc đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời, cố ý thở dài rồi giải thích:

"Yên Quân. Tôi thật sự có lỗi về chuyện này đối với công ty xây dựng Đào Thị của ông. Nhưng mà ông cứ yên tâm, tiền bồi thường trái với điều ước trong hợp đồng, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho các người, không thiếu một phần."

Đào Yên Quân nhíu mày, nói:

"Bây giờ không phải là vấn đề tiền bồi thường. Ông thu hồi kho hàng mà chúng tôi đã thuê, ngừng cung cấp vật liệu cho công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi, chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tiến triển công trình của công ty xây dựng Đào Thị. Một khi công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi không thể bàn giao đúng kỳ hạn thì công ty chúng tôi sẽ thiệt hại số tiền rất lớn. Hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty xây dựng Đào Thị trong giới này, ai còn dám hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi nữa chứ?"

"Yên Quân, ông nói lời này có chút quá. Làm ăn đi, cũng như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người muốn chịu đánh. Chúng ta ký kết hợp đồng hợp tác tự do, tôi ra khỏi nửa đường thì chỉ cần bồi thường đầy đủ, không thể trách móc. Còn việc thiệt hại của công ty xây dựng Đào Thị, tôi cũng không quản được nhiều như vậy."

Đào Yên Quân cười lạnh một tiếng, nói với Phương Thế Ngọc: "Tổng giám đốc Phương, những năm này, công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi đối xử với nhà họ Phương cũng không tệ. Bây giờ là thời điểm quan trọng của công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi, ông lại muốn hủy bỏ hợp đồng, còn muốn thu hồi kho hàng mà chúng tôi đã thuê. Có phải là ông nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không? Đừng nói những lời tào lao bí đao này với tôi, tôi chỉ muốn biết sự thật mà thôi." Dứt lời, Đào Yên Quân móc một cây dao găm, cắm vào trên mặt bàn gỗ, lạnh giọng nói:

"Đào Yên Quân tôi là người vừa mới ra tù, ông cũng đừng ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm."

Thấy Đào Yên Quân móc ra dao găm, Phương Thế Ngọc bị giật mình.

Trước kia, khi Đào Yên quân chưa đi vào trại giam, ông ta thường lăn lộn cả ngày với một đám người lưu manh chợ búa không có học thức.

Một khi bức Đào Yên Quân nóng ruột, ông ta tuyệt đối sẽ làm chuyện kích động này.

Trên mặt của Phương Thế Ngọc hiện vẻ sợ hãi, trong lòng bắt đầu lo lắng, lên tiếng trấn ân Đào Yên Quân: "Yên Quân, ông làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói. Kỳ thực thì tôi cũng không muốn ngừng hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị, chỉ là công ty tôi quá tham lam nên không thể không làm như vậy."

"Lời này của ông là có ý gì?" Đào Yên Quân nhìn chằm chằm Phương Thế Ngọc, gằn hỏi.

Phương Thế Ngọc thở dài, nói: "Công ty của tôi đã ký một đơn đặt hàng với khách hàng lớn, nếu như không thể giao hàng đúng kỳ hạn sẽ phải bồi thường một số tiền thiệt hại vô cùng lớn, đủ để công ty của tôi phá sản. Đều do lúc đó tôi quá tham lam, không nghĩ hậu quả mà ký cái đơn đặt hàng này. Nhưng mà công ty của tôi với quy mô như hiện tại thì làm sao có năng lực giao phó nhóm hàng này chứ. Mà biện pháp duy nhất có thể giải quyết chuyện này là giải trừ hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị của ông. Đây là đối phương nói, cho nên ông cũng đừng oán trách tôi, tôi cũng là một trong những người bị hại mà thôi."

"Thế tên công ty khách hàng lớn kia là gì?" Đào Yên Quân tiếp tục hỏi.

"Tập đoàn Quan Hoa."

Nghe được bốn từ "tập đoàn Quan Hoa”, Đào Yên Quân trở nên giận dữ, ông ta cũng đã hiểu rằng người giở trò ở sau lưng chuyện này chính là Đào Tuấn Dương.

Trước đây, khi Đào Tuấn Dương nhà họ Đào rồi tuyên bố muốn trả thù công ty xây dựng Đào Thị, anh ta cũng đã có nói đang làm việc ở tập đoàn Quan Hoa.

Đào Yên Quân đã nghĩ rõ ràng chuyện này, nói với Phương Thế Ngọc: "Tổng giám đốc Phương, ông có thể ngừng hợp tác với công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi. Nhưng mà nếu để tôi phát hiện ông hợp tác với tập đoàn Quan Hoa ra tay với công ty xây dựng Đào Thị chúng tôi, thì đừng trách công ty chúng tôi không khách khí với ông." Dứt lời, Đào Yên Quân hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

"Yên Quân! Yên Quân..."

Phương Thế Ngọc đuổi theo sau, nhưng mà Đào Yên Quân cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch.

Lúc này, Phương Thế Ngọc ngơ ngác tại chỗ, không biết nên làm như thế nào mới tốt?