Triệu Hùng cẩn thận ngưng thần lắng nghe xung quanh, nghe một hồi cũng không phát hiện xung quanh có người.
“Có lẽ là đi rồi!” Triệu Hùng nói.
Lý Quốc Lâm thở dài, nói: "Bố của bố đã vì nhà họ Triệu mà khổ cực hơn nửa đời người. Nhưng cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng oán, chưa từng hận. Còn nói những năm mà ông ấy được làm việc ở nhà họ Triệu là khoảng thời gian có ý nghĩa nhất của mình.”
“Bố! Đây đều đã là chuyện cũ rồi, còn nhắc lại để làm gì?” Lý Thanh Tịnh nói.
Lý Quốc Lâm lắc đầu một cái, nói: “Bố cho là, ông nọi con từ sau khi rời nhà họ Triệu thì chúng ta không còn dây mơ rễ má gì với họ nữa! Không ngờ rằng đấy chẳng qua chỉ là bắt đầu cho duyên phận giữa chúng ta và nhà họ Triệu mà thôi.”
“Bố! Nếu như ông nội biết chị và anh rể bây giờ sống rất hạnh phúc nhất định sẽ mỉm cười dưới suối vàng.” Lý Diệu Linh đứng một bên nói.
Lý Quốc Lâm nói: “Ông nội con biết!”
Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người tràn đầy thần sắc phức tạp.
Hai người họ đi tới bước đường ngày hôm nay thật không dễ dàng. Cho nên rất quý trọng cuộc sống như bây giờ.
Chỉ có Lý Diệu Linh trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu được hàm nghĩa trong câu nói “ông nội con biết” này.
Mọi người mang trong lòng nỗi đau xót, cúng tế cho Lý Hữu Chiến.
Lúc rời đi khỏi công viên tưởng niệm, ông Trời không làm đẹp lòng người, lại kéo đến một cơn mưa nhỏ lất phất.
Triệu Hùng lo vợ Lý Thanh Tịnh dính mưa bị cảm, anh cởi áo khoác che lên trên đầu Lý Thanh Tịnh.
“Em không sao, chút mưa nhỏ này không dễ bị cảm đâu. Anh cứ mặc lại áo khoác đi!” Lý Thanh Tịnh thấy sau khi Triệu Hùng cởi áo khoác ra thì chỉ mặc độc cái áo sơ mi, sợ anh bị lạnh.
Triệu Hùng nói: “Anh là người tập võ, thân thể rất cường tráng. Ngược lại là em bây giờ đang có thai, cũng không thể để bị cảm được.’
Sau khi phụ nữ có thai, sợ nhất chính là uống thuốc bừa bãi.
Có một số loại thuốc sẽ gây ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ của thai nhi, khiến thân hình thai nhi phát triển quái dị.
Lý Diệu Linh ở một bên nói: “Hai người không ai mặc thì đưa em!”
Triệu Hùng trợn mắt nhìn em vợ Lý Diệu Linh một cái.
Lý Diệu Linh le lưỡi bướng bỉnh: “Anh rể! Em đây không phải là giúp anh sao? Anh xem, chị em nhận đồ của anh cũng không được an tâm kìa?”
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn em gái Lý Diệu Linh một cái, nói: “Cũng còn biết đùa bỡn khôn vặt thế này. Sao không dùng tâm trí này vào việc học ấy?”
Nhắc đến chữ “học”, Lý Diệu Linh liền im bặt, không có đáp trả lại nữa.
Sau khi lên xe ngồi, nhóm người Triệu Hùng lái xe chậm rãi rời núi Thiên Sao.
Ở một giao lộ ngã ba, Triệu Hùng nhìn tới một chiếc Audi A8 đang đậu ở bên đường. Chợt thu hồi tầm nhìn, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trong xe Audi A8, Lưu Văn Nhân nói với Triệu Khải Thời: “Hùng hình như phát hiện được anh rồi!”
“Nó không phát hiện chúng ta! Nhưng đã có phát giác ra rồi.” Triệu Khải Thời ngồi trong xe, nói.
“Vậy sao anh không gặp mặt cậu ấy?” Lưu Văn Nhân hỏi.
“Vẫn chưa tới lúc gặp mặt. Văn Nhân, chúng ta đi thôi!”
Lưu Văn Nhân “ừ” một tiếng, lái xe đi về phía Vườn Hạnh Phúc mà nhà họ Triệu đang ở.
Mưa vẫn rơi tí tách như trước, Lưu Văn Nhân nhìn về đình nghỉ mát trong sân.
Từ lúc về đây cũng đã hai giờ, Triệu Khải Thời đứng ở trong đình cũng chừng hơn một giờ rồi.
Thấy mưa ngày một lớn hơn, Lưu Văn Nhân hơi nhíu mày. Cô ta lấy từ trong vali hành lí ra một chiếc áo khoác dày, che dù đi tới hướng đình.
Cô ta khoác chiếc áo khoác dày nọ lên người Triệu Khải Thời, nói: “Đi vào nhà đi! Cẩn thận coi chừng người bị lạnh.”
Triệu Khải Thời xoay người lại, nhìn Lưu Văn Nhân, nói: “Văn Nhân, những năm này cực khổ cho em rồi.”
“Bây giờ còn nói chuyện này để làm gì?” Lưu Văn Nhân thở dài, nói: “Anh cũng biết, có một số việc không phải em có thể chi phối được.”
“Em đã làm quá nhiều! Cho nên, em cũng không cần nhúng tay vào nữa đâu. Cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến cho em rơi vào tình thế khó xử mà thôi.”
Lưu Văn Nhân cười khổ một cái, nói: “Khải Thời, anh biết lập trường của em mà! Bây giờ em cũng coi như là người của nhà họ Triệu rồi. Lưu Văn Nhân em sống là người của nhà họ Triệu, chết là ma của nhà họ Triệu!”
“Văn Nhân, em biết anh đối với Tần Uyển, cô ấy…”
Lưu Văn Nhân cắt ngang lời Triệu Khải Thiên, nói: “Em biết bất kể mình có làm gì cũng không thể thay thế được vị trí của Tần Uyển trong lòng anh. Nhưng hết thảy những thứ này đều là em cam tâm tình nguyện.”
“Văn Nhân, những gì Triệu Khải Thời anh nợ em chỉ có thể dùng kiếp sau để trả!”
“Không! Em nói rồi. Tất thảy những thứ này đều là em cam tâm tình nguyện kia mà. Chuyện của chị Tần Uyển em thật sự thấy đáng tiếc. Cho nên, Lưu Văn Nhân em nguyện dùng cả đời bù đắp cho anh.”
Triệu Khải Thời theo bản năng muốn ôm lấy Lưu Văn Nhân, nhưng cánh tay mới vừa nâng lên, lại lặng lẽ buông xuống.
Hồi lâu, Triệu Khải Thời nói: “Văn Nhân, hay là em về đi! Anh lo Hùng nó thấy em, sẽ làm chuyện bất lợi với em.”
Lưu Văn Nhân cười khổ, nói: “Em cùng Hùng có thể tránh mặt một lúc nhưng không thể tránh mặt cả đời! Chuyện này, đến cuối cùng thì cũng phải đối mặt thôi. Vả lại nói, tình hình lần này phức tạp, em lo mình anh ứng phó không được!”
“Nhưng như vậy, sẽ khiến em công khai đứng về phía đối lập với bọn họ!”
Lưu Văn Nhân buồn bã cười một tiếng, nói: “Em nói rồi, hết thảy đều là em cam tâm tình nguyện.”
Lưu Văn Nhân vùi mình vào trong ngực Triệu Khải Thời, nhỏ giọng nói: “Có người theo dõi chúng ta!”
Sau khi Triệu Khải Thời nghe được, bàn tay đặt lên cái eo thon của Lưu Văn Nhân.
Hai người ở trong đình, lẳng lặng ôm đối phương, tựa như toàn thế giới đều yên tĩnh lại.
Một người đàn ông nấp trong chỗ tối, dùng điện thoại di động chụp lại hình ảnh Triệu Khải Thời cùng Lưu Văn Nhân ở chung với nhau.
Khi Lưu Vũ Tiến thấy những hình ảnh này không khỏi phá ra cười ha ha.
“Đà Phong, lập tức đem những tấm hình này in ra, sau đó đưa đến Ngã Nguyệt Đàm, giao cho thằng nhãi Triệu Hùng kia cho tôi.”
“Vâng, cậu chủ!” Người tên gọi Đà Phong cung kính nhận lệnh, nói.
Cả ngày nay Triệu Hùng vô cùng bận rộn.
Sau khi rời khỏi núi Thiên Sao, đầu tiên anh cùng cả nhà Lý Thanh Tịnh đến viện dưỡng lão thăm Đào Yên Hoa, sau đó lại đến nhà họ Đào thăm bà cụ Đào.
Buổi tối còn theo đám người Kim Trung tụ tập, về đến nhà đã là gần mười giờ đêm.
Còn chưa tới một tuần nữa là khai tòa rồi.
Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu mấy người này vì chuyện của Triệu Hùng mà cũng dời lại biết bao chuyện quan trọng, có thể nói là tổn thất không nhỏ. Cho nên Triệu Hùng một khi có thời gian rảnh liền tới chỗ nhóm người này.
Mấy người này cũng là nói chuyện càng lúc càng hợp ý, ở chung một chỗ với nhau dường như có đề tài để nói mãi không dứt.
Sau khi Triệu Hùng đậu xe, vừa chuẩn bị vào nhà thì đội trưởng đội bảo vệ khu Ngã Nguyệt Đàm Hùng Huy Khang lên tiếng gọi Triệu Hùng: “Anh Triệu, chờ chút đã!”
Triệu Hùng xoay người lại, nhìn Hùng Huy Khang hỏi: “Huy Khang, có chuyện gì không?”
Hùng Huy Khang nói: “Xế chiều hôm nay có người đưa đến một phong bì, nói tôi tự mình giao cho anh.”
“Đối phương là ai?” Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
“Không biết!” Hùng Huy Khang nói: “Tôi đã cẩn thận điều tra. Trong phong bì hẳn là mấy cái kiểu như hình chụp.”
Triệu Hùng “ừ” một tiếng, nhận lấy cái phong bì từ trong tay Hùng Huy Khang.
Mở ra nhìn một cái, nhất thời lửa giận bốc cao ngùn ngụt!