Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1282



Việc Triệu Hùng không về một đêm khiến lòng Lý Thanh Tịnh rất lo lắng.

Cô biết rằng Triệu Hùng đã mang theo đám người Nông Tuyền đi nghĩ cách giải cứu em gái Triệu Niệm của mình.

Nhưng đã một buổi tối trôi qua, ngay cả chút tin tức cũng không quá, thật sự là làm người ta lo lắng muốn chết.

Lý Thanh Tịnh vốn định gọi điện thoại, nhưng lại lo lắng sẽ phá hỏng chuyện tốt của Triệu Hùng, vì vậy cô chỉ có thể ở nhà lo lắng.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa “Cộc cộc!”.

Lý Thanh Tịnh tưởng rằng Triệu Hùng đã trở lại, cô liền dặn dò bảo mẫu Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh, mau đi mở cửa đi!”

Chu Dĩnh ra mở cửa, nhìn thấy Tàn Kiếm Hồ A.

“Cậu Hồ, cậu đã đến rồi!” Chu Dĩnh chào hỏi cậu ta.

Tàn kiếm gật đầu, nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang đi về phía mình, cậu ta vội vàng bước lên nghênh đón.

Nhìn thấy Tàn Kiếm, Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi: “Tàn Kiếm, thế nào rồi? Có tin tức nào bên phía Triệu Hùng không?”

“Anh Hùng, anh ấy…”

“Anh ấy làm sao vậy?” Trái tim Lý Thanh Tịnh nhanh chóng nhảy dựng lên, hoảng loạn đập “Thình thịch!”.

Tàn Kiếm thở dài nói: “Anh Hùng đưa đám người Nông Tuyền đi nghĩ cách cứu Triệu Niệm, những người khác đều trở về, chỉ có anh Hùng là không có chút tin tức gì.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong, cơ thể lung lay vài cái.

Thấy vậy, bảo mẫu vội vàng tiến lên đỡ Lý Thanh Tịnh, quan tâm an ủi nói: “Chị Thanh Tịnh! Chị đừng lo lắng. anh Hùng là người tốt lại có trời giúp, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tàn Kiếm lo lắng rằng Lý Thanh Tịnh sẽ quá đau buồn, ngay lập tức kể lại những lời mà Trần Văn Sơn nhờ cậu ta truyền đạt. Nói rằng,  Trần Văn Sơn đã báo cáo sự mất tích của Triệu Hùng cho Trần Thiên Trung, Trần Thiên Trung yêu cầu Đinh Kiến Lâm dẫn một đội lục soát toàn bộ Đầm Kim Ngư Phủ. Ngoài ra, ông cụ Khổng, người đứng đầu Thiên Bảng cũng đang bí mật điều tra tin tức của Triệu Hùng để Lý Thanh Tịnh không cần phải lo lắng.

Cuối cùng thì giấy không thể gói lửa!

Triệu Hùng đã không trở về một đêm, Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ lo lắng cho sự an nguy của Triệu Hùng. Vì vậy, Trần Văn Sơn đã nhờ Tàn Kiếm báo cho Lý Thanh Tịnh tình hình ở đây để tiêm phòng tâm lý cho cô trước. Bằng không thì Lý Thanh Tịnh chỉ có thể thầm lo lắng.

Nhìn thấy Lý Thanh Tịnh suýt nữa thì ngất đi, Tàn Kiếm giật mình, quan tâm hỏi thăm Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Lý, cô không sao chứ?”

Lý Thanh Tịnh lắc đầu nói: “Tôi không sao!”

“Chu Dĩnh, đỡ tôi ngồi xuống sô pha đi!”

Cô bảo mẫu Chu Dĩnh đáp lại, đỡ Lý Thanh Tịnh ngồi xuống ghế sô pha.

Tàn Kiếm đi đến trước mặt Lý Thanh Tịnh, lên tiếng khuyên nhủ cô: “Tổng giám đốc Lý, cô không cần phải lo lắng. Võ công của anh Hùng rất cao cường, ngoại trừ ông cụ Khổng thì ở Hải Phòng không còn ai là đối thủ của anh ấy. Có thể là có chuyện gì đó nên mới chậm trễ!”

“Tàn Kiếm, cậu không cần phải an ủi tôi. Cho dù Triệu Hùng có việc gì phải nán lại thì anh ấy cũng sẽ gửi tin nhắn nói cho tôi biết. Đã lâu như vậy không liên lạc gì với tôi, nhất định đã có chuyện xảy ra.” 

Tàn Kiếm im lặng một lúc, trong lòng cũng linh cảm Triệu Hùng đã xảy ra chuyện. Bằng không, với bản lĩnh của Triệu Hùng, làm sao anh ấy có thể suốt một đêm không về.

“Tổng giám đốc Lý, ông Trần và cảnh sát thành phố là Đinh Kiến Lâm đã đích thân dẫn người đến lục soát Đầm Kim Ngư Phủ, ngoài ra còn có ông cụ Khổng đang âm thầm lục soát. Tôi tin rằng rất nhanh thôi sẽ có tin tức của anh Hùng.”

“Mong là như vậy!” Lý Thanh Tịnh thở dài.

Thấy Tàn Kiếm đứng yên không nhúc nhích, cô nói: “Tàn Kiếm, nếu cậu bận thì cứ đi trước đi! Giúp tôi nghe ngóng thông tin của Triệu Hùng, nếu có tin tức nhớ phải nói cho tôi biết đầu tiên!” 

“Nhưng, tổng giám đốc Lý, cô…”

“Tôi không sao!”

Lý Thanh Tịnh miễn cưỡng tươi cười nói: “Khi tôi biết được thân phận thật sự của Triệu Hùng, tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy. Yên tâm đi! Tôi không yếu đuối như vậy, sẽ không đổ gục đâu. Tôi sẽ ở nhà chờ anh ấy quay về!”

Trong lòng Triệu Hùng cũng rất lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng, nóng lòng muốn đi thăm dò đến tột đỉnh. Cậu ta gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ đến trước Đầm Kim Ngư Phủ nghe ngóng! Một khi có tin tức sẽ lập tức quay lại báo cho cô biết.” Vừa nói xong đã sải bước rời đi.

Đầm Kim Ngư Phủ!

Nhìn thấy vẻ mặt và dáng vẻ kiêu ngạo của Lưu Vũ Tiến, Trần Thiên Trung không khỏi nhíu mày một cái. Nói: “Cậu chính là Lưu Vũ Tiến, đúng không?”

Lưu Vũ Tiến cười khẩy một tiếng, khinh bỉ nói với Trần Thiên Trung: “Trần Thiên Trung, ngay cả Triệu Khải Thời cũng không dám nói như vậy với tôi. Một người thay nhà họ Triệu như ông thì tính là cái gì?”

Trần Thiên Trung tức giận nói với Lưu Vũ Tiến: “Cho dù tôi là gì, khi cậu đã đến Hải Phòng thì tốt nhất là yên phận cho tôi. Nếu không thì tôi sẽ khiến cậu không chịu nổi.”

“Chỉ với ông?..”

Lưu Vũ Tiến cười haha nói: “Trần Thiên Trung, tuổi tác của ông cũng đã lớn rồi, đất vàng sẽ nhanh chôn đến cổ ông thôi mà vẫn còn thích làm anh hùng à?”

Nông Tuyền sải bước lao về phía Lưu Vũ Tiến.

Hai người bên cạnh Lưu Vũ Tiến bước lên chặn lại, ngăn cản Nông Tuyền.

“Mau tránh ra cho bố mày!”

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Lưu Vũ Tiến, làm sao Nông Tuyền có thể nhìn nổi nơi đó nữa. 

Cậu ấy vốn được sinh ra với sức mạnh ghê gớm, tu vi cũng đã đột phá từ “Địa Bảng” lên “Thiên Bảng”. Hai nắm đấm trái phải nén giận mà tung ra, hai nắm tay và hai quả đấm rắn chắc của đối phương trực tiếp va chạm vào nhau.

Chợt nghe hai tiếng “Bụp!... Bụp!”, hai người chắn ở phía trước Nông Tuyền bị nắm đấm của Nông Tuyền đấm bay ra ngoài, chỗ rơi xuống cũng cách ít nhất mười mấy mét. 

Những người vây xem ở đây hoảng sợ đến mức trợn mắt há mồm. Không ngờ nắm đấm của chàng trai cao lớn thô kệch như Nông Tuyền lại có sức mạnh lớn như vậy.

Nông Tuyền lại xuất một nắm đấm về phía Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến đã đề phòng từ lâu, may mắn tránh được một đòn này của Nông Tuyền.

Nông Tuyền đang định đuổi giết Lưu Vũ Tiến, khoảng không trước mặt lại xuất hiện thêm một người.

Trần Văn Sơn ngăn cản Nông Tuyền lại rồi khuyên bảo cậu ấy: “Nông Tuyền, quay về!” 

“Văn Sơn, anh đừng ngăn cản tôi! Tôi muốn báo thù thay cho cậu chủ, đánh chết tên khốn Lưu Vũ Tiến này!” Nông Tuyền lại mạnh mẽ hét lên.

Trần Văn Sơn lo lắng Nông Tuyền sẽ làm hỏng việc, anh ấy khuyên bảo Nông Tuyền: “Cậu đừng có ở đây gây trở ngại rồi không giúp được gì, bây giờ còn chưa xác định sống chết của cậu chủ nhà cậu.”

“Nhưng đã qua thời gian lâu như vậy, sao cậu chủ nhà tôi lại vô duyên vô cớ biến mất chứ?”

“Quay về!” Vẻ mặt Trần Văn Sơn rất nghiêm túc.

Nhìn thấy Trần Văn Sơn thật sự nổi giận, Nông Tuyền hung dữ quay đầu lại nhìn Lưu Vũ Tiến một cái, sau đó chỉ vào Lưu Vũ Tiến mà chửi: “Tên họ Lưu kia, mày nghe bố mày nói đây, nếu như cậu chủ nhà tao mà mất một sợi tóc, tao sẽ băm mẹ mày ra cho chó ăn!” Nói xong, mũi cậu ấy hừ một tiếng nặng nề rồi tức giận quay về.  

Lưu Vũ Tiến không để ý đến lời đe dọa của Nông Tuyền đối với anh ta mà nói với Đinh kiến Lâm: “Cục trưởng Đinh, vừa rồi người này uy hiếp tôi, tôi có thể kiện cậu ta về tội đe dọa không? Ngoài ra, mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, là cậu ta ra tay đánh người của tôi trước. Mấy người các ông là thi hành pháp luật, sẽ không làm thinh chứ?"

Đinh Kiến Lâm cười cười nói: “Vừa rồi có hạt cát bay vào trong mắt tôi, không nhìn thấy cái gì cả. Về phần anh nói cậu ấy uy hiếp cậu? Xin lỗi, tôi chỉ nghe thấy người anh em đang quan tâm bạn bè mình mà thôi.” Nói xong, ông ấy quay đầu về phía cấp dưới, lớn tiếng hỏi: “Mọi người có nghe thấy gì không?”

Mọi người phía sau đồng thanh đáp: “Không nghe thấy gì hết!...”

“Ông… các người…”

Lưu Vũ Tiến suýt bị Đinh Kiến Lâm chọc tức đến nỗi nôn ra máu.

Đinh Kiến Lâm lấy lệnh khám xét trong tay ra rồi nói với Lưu Vũ Tiến: “Hội trưởng hội thương mại ở Hải Phòng, anh Triệu Hùng đã mất tích trong Đầm Kim Ngư Phủ. Việc này liên quan đến sự phát triển kinh tế của Hải Phòng. Đây là lệnh khám xét, anh tránh ra cho tôi, người nào chống lại cũng giống như phạm tội.”  Nông Tuyền vừa nghe thấy vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, cậu ấy chạy đến bên cạnh Đinh Kiến Lâm, trừng mắt quát Lâm Vũ Tiến: “Thằng khốn kiếp, có nghe thấy chưa! Người ta bảo mày cút ngay!...”