Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1283



Quách Hướng Bình vung tay lên, ra lệnh với thủ hạ: "Lục soát cho tôi!"

Hơn hai mươi người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng xông vào Đầm Kim Ngư Phủ.

Trần Văn Sơn nhìn thấy vẻ mặt đầy biểu tình nghiền ngẫm, không chút nào khẩn trương kia của Lưu Vũ Tiến, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Lưu Vũ Tiến có vẻ rất tự tin!

Sự biến mất của Triệu Hùng trong Đầm Kim Ngư Phủ chắc chắn có liên quan đến Lưu Vũ Tiến.

Sau khi lụ soát từ trong ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, mọi người liên tục đến báo cho Quách Hướng Bình: "Báo cáo, không có!"

"Báo cáo không có!"

"Báo cáo không có!..."

Từng tiếng báo cáo không có vang lên khiến Quách Hướng Bình phiền lòng.

Triệu Hùng là Hội trưởng của Thương hội thành phố Hải Phòng, nếu anh mất tích ngay dưới mắt ông ta, thì Quách Hướng Bình phải chịu trách nhiệm không làm tròn nhiệm vụ.

Khi thành viên cuối cùng của đội báo cáo với Quách Hướng Bình: "Không có!", Quách Hướng Bình bất lực nói: "Thu đội!"

Lưu Vũ Tiến một tay nhét túi quần, một tay nghịch điếu xì gà, đứng bên cạnh phá lên cười “ha ha!”

"Trần Văn Sơn, Cục trưởng Quách! Các người cũng đã lục soát kĩ càng từ trong ra ngoài rồi, cũng không thể cứ ở lì ở chỗ của tôi mãi mà không chịu đi thế này chứ?” Lưu Vũ Tiến lên tiếng khinh thường.

Không tìm ra được dấu vết của Triệu Hùng, ngay cả Trần Thiên Trung cũng không thể làm gì hơn.

Ông ta thở dài một cái, nói với Quách Hướng Bình: "Cục trưởng Quách, chúng ta đi thôi!"

Quách Hướng Bình vung tay lên, mọi người theo hiệu ông ta đi ra ngoài tiểu khu.

Nông Tuyền thấy cứ vậy bỏ qua, tức giận đến rống lên: "Các người không tìm cậu chủ, tôi tự mình tìm! Tôi cũng không tin thằng chó Lưu Vũ Tiến này bị phế rồi mà nó vẫn không chịu khai ra tung tích của cậu chủ!"

Nông Tuyền vừa nói, lách người một cái, lại một lần nữa vọt tới hướng Lưu Vũ Tiến.

Một người đàn ông tướng mạo xấu xí lao ra từ sau lưng Lưu Vũ Tiến.

Ngay khi Nông Tuyền tung một cú đấm về phía Lưu Vũ Tiến, người đàn ông nọ đã xuất thủ, quyền đối quyền với Nông Tuyền.

Hai người đụng nhau, người đàn ông nọ chỉ lui về phía sau hai bước, nhưng Nông Tuyền đã lui đến ba bước lớn.

Trần Văn Sơn vốn đang muốn tiến lên ngăn cản, thì thấy thân pháp của người đàn ông tướng mạo xấu xí này có chút quen thuộc. Đặc biệt hết sức tương tự với sư đệ đồng môn của anh ta nên không xuất thủ, chỉ đứng một bên xem diễn biến của cuộc chiến này.

Lục Tiểu Xuyên chỉ đeo một chiếc mặt nạ in 3D để ngụy trang, đây là thuật ngụy trang cơ bản nhất. Loại ngụy trang này chỉ cần quan sát ở khoảng cách gần hay bị ánh đèn chiếu xuống một cái là có thể nhìn ra ngay là đang đeo mặt nạ được đặc chế in ra. Còn “Thuật dịch dung” của Triệu Hùng không chỉ có thể ngụy trang được tướng mạo, lại càng có thể lợi dụng nội công cưỡng ép thay đổi cấu trúc xương cốt. Điểm duy nhất chưa hoàn mỹ đó chính là chỉ có thể duy trì được hai giờ.

Lưu Vũ Tiến lo lắng Lục Tiểu Xuyên sẽ bị bại lộ. Dẫu sao Lục Tiểu Xuyên có thù oán vẫn chưa giải với Trần Văn Sơn. Một khi bị Trần Văn Sơn để mắt đến thì phiền phức rồi.

“Cục trưởng Quách, chẳng lẽ lần này ông còn không thấy bọn họ ngang nhiên đánh nhau ngay trước mặt ông à?” Lưu Vũ Tiến cười nhạo Quách Hướng Bình.

Trên mặt Quách Hướng Bình có chút giận không nén được, lên tiếng nói vơi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, gọi Nông Tuyền về đi!”

Trần Văn Sơn bấy giờ mới đi lên kéo Nông Tuyền về.

Nông Tuyền giận dữ quát tháo: “Văn Sơn, cậu chủ nhất định bị thằng chó má Lưu Vũ Tiến này giết chết rồi. Anh buông tôi ra, tôi nhất định phải bổ đôi cái thằng chó này.”

“Nông Tuyền, cậu bình tĩnh chút đi!”

“Cậu chủ chết rồi, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? Anh mau tránh ra, tôi muốn đánh chết nó.” Nông Tuyền đẩy Trần Văn Sơn ra, đang định nhào tới một lần nữa.

Liền nghe Trần Văn Sơn nói một câu: “Ai nói cậu chủ nhà cậu chết?”

Bước chân vừa mới nhấc ra của Nông Tuyền liền thu hồi lại, chạy đến bên người Trần Văn Sơn, vui mừng hỏi: “Văn Sơn, lời anh mới vừa nói là thật sao? Cậu chủ thật chưa chết à?”

Nông Tuyền thuộc nhóm người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.

Nếu như để cho cậu ấy chắc chắn là Triệu Hùng đã chết thì Trần Văn Sơn cũng không ngăn được Nông Tuyền báo thù với Lưu Vũ Tiến.

Trần Văn Sơn nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Bây giờ không tìm được xác cậu chủ nhà cậu thì làm sao có thể chắc chắn rằng Triệu Hùng đã chết được chứ?”

Nông Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng! Với công phu của cậu chủ nhà tôi, nhưng tên chó này vốn không phải đối thủ của anh ấy. Nói không chừng đã về từ sớm rồi!"

Nghe Nông Tuyền nói năng không đâu vào đâu, mọi người cảm thấy khá là buồn cười, nhưng dưới bầu không khí thế này, nào có ai dám bật cười.

Nông Tuyền trong lòng vẫn ôm một hy vọng, cùng Trần Thiên Trung, Quách Hướng Bình, Trần Văn Sơn và những người khác rời đi.

Trong khu biệt thự, Lưu Vũ Tiến trách mắng Lục Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên vừa rồi anh ra tay quá lỗ mãng. Trần Văn Sơn đang ở hiện trường, anh không sợ anh ta nhận ra anh sao?"

"Sợ! Nhưng tôi phải bảo vệ an toàn cho cậu chủ."

Lưu Vũ Tiến gật đầu, trong lòng vẫn rất vừa ý với cái người tên Lục Tiểu Xuyên này.

Lục Tiểu Xuyên nói: "Không ngờ, đến cả Quách Hướng Bình bọn họ cũng đưa đến được."

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: "Mời được thì có ích lợi gì? Triệu Hùng còn đang bị nhốt ở dưới ngôi nhà này. Tù ngầm dưới đất ở đây, dày ít nhất cũng mấy mét. Anh ta chết chắc!”

“Cậu chủ, nếu bọn họ lại tới kiểm tra thì biết làm thế nào?” Lục Tiểu Xuyên lo lắng hỏi.

"Đừng sợ! Chỉ cần Triệu Hùng chết, bọn họ sẽ như rắn không đầu. Đến lúc đó, chúng ta liên hiệp với những thế lực khác, một lưới tóm gọn bọn họ!” Lưu Vũ Tiến đắc ý, ha ha cười lớn.

"Tiểu Xuyên, nghe nói hộp đêm Di Nhân Phường có mấy cô em xinh đẹp mới tới. Buổi tối tôi đưa anh đi chơi một chút!”

“Cậu chủ vẫn là cậu hiểu tôi!”

Hai người nhìn nhau, đồng thời phá ra cười ha ha.

Nghe vậy, ông cụ Khổng đang ẩn nấp ở trên lầu cảm thấy không cần thiết phải nghe thêm nữa, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, xoay người nhảy xuống từ trong nhà.

“Là ai?” Lục Tiểu Xuyên đột nhiên kêu lên một tiếng.

Lục Tiểu Xuyên là cao thủ xếp hạng thứ mười hai trên Thiên bảng, lỗ tai bén nhạy cực kì.

Ngay lúc ông cụ Khổng nhảy ra khỏi cửa sổ, Lục Tiểu Xuyên liền nghe được động tĩnh.

Lục Tiểu Xuyên nhảy lên mấy cái, nhanh chóng leo lên lầu.

Lúc lên đến phòng vệ sinh trên lầu, thấy cửa sổ phòng vệ sinh đang mở, hơn nữa còn đang đung đưa.

Lưu Vũ Tiến theo ngay đằng sau, thấy cửa sổ mở toang ra, còn đang đung đưa, “phụt” một tiếng cười lên. Trêu đùa Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, anh cũng quá nhạy cảm rồi đấy. Cửa sổ hẳn là bị gió thổi thôi.”

Thời tiết mặc dù quang đãng nhưng vẫn đang là thời điểm đầu mùa xuân. Từng hồi từng hồi gió lạnh thổi qua. Thấy vậy, Lục Tiểu Xuyên cũng cho là cửa sổ bị gió thổi nên mới mở.

Mặc dù thời tiết tốt, vẫn là đầu xuân. Từng đợt gió lạnh thổi qua, anh ta còn tưởng rằng cửa sổ bị gió mở ra.

Anh ta đi tới trước cửa sổ, đầu tiên là nhìn xuống dưới một cái, lại dõi mắt trông về phía xa, nhìn một vòng cũng không có phát hiện được gì.

Từ sáng sớm, đầu tiên là bị một con mèo quấy rối, ngay sau đó cửa sổ lại bị gió thổi mở, đây vốn là chuyện quá mức bình thường. Nhưng mà dưới con mắt của Lục Tiểu Xuyên những cái này không bình thường chút nào.

Chẳng lẽ thật sự là anh ta đã nghe lầm hay sao?

Hay là thần kinh anh ta đang quá căng thẳng rồi?

Ngã Nguyệt Đàm!

Lý Thanh Tịnh một mực ở nhà chờ tin tức của Triệu Hùng.

Cũng đã hơn mười giờ sáng rồi, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Triệu Hùng hết.

Lý Thanh Tịnh như đang ngồi trên bàn chông, ở trong phòng hết thỉnh thoảng ngồi xuống rồi lại đứng lên đi tới đi lui.

Cô bảo mẫu Chu Dĩnh cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng. Vốn cũng muốn đến khuyên nhủ Lý Thanh Tịnh nhưng cũng không biết nên nói như thế nào mới phải.

Ngay lúc này, cửa nhà truyền đến tiếng chuông cửa.

“Em đi mở cửa!”

Chu Dĩnh nhanh chóng chạy đến hướng cửa.

Thấy Trần Thiên Trung, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, cùng Tàn Kiếm đứng ở bên ngoài, Chu Dĩnh lập tức mở cửa ra, chào hỏi với từng người một.

Lý Thanh Tịnh trộng thấy Trần Văn Sơn cùng đi với Trần Thiên Trung. Trên mặt mọi người ai nấy đều mang thần sắc ngưng trọng.

Cô là một người phụ nữ thông minh, sau khi ổn định tâm trạng của mình một lúc, bèn lên tiếng hỏi: “Nói đi! Triệu Hùng anh ấy rốt cuộc thế nào?”