Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1284



Triệu Hùng một đêm không về!

Giờ cũng đã qua hơn nửa ngày.

Cả Trần Thiên Trung và Trần Văn Sơn đều cảm thấy rằng Lý Thanh Tịnh có quyền biết chân tướng sự tình. Chính vì vậy nên mới cùng nhau đến nhà Triệu Hùng, định nói cho Lý Thanh Tịnh biết sự thật.

Trần Thiên Trung thở dài nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý."

“Yên tâm đi bác Trần! Bất kể Triệu Hùng có như thế nào cháu cũng sẽ không bị suy sụp đâu. Trong bụng cháu đã có cốt nhục của anh ấy. Cháu phải nuôi dưỡng bọn nhỏ thành người, phải để cho bọn nhỏ trở thành người quả cảm và ưu tú như bố của chúng.”

Vành mắt Lý Thanh Tịnh hồng hồng, cố nén nước mắt chực chờ chảy xuống.

Dưới góc nhìn của cô, Triệu Hùng nhất định đã chết. Chỉ thế thì Trần Thiên Trung mới đích thân đến đây an ủi cô.

“Văn Sơn hay là cậu nói đi!” Trần Thiên Trung sụt sịt một tiếng, đi thẳng đến ghế salon ngồi xuống.

Trần Văn Sơn nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, Triệu Hùng anh ấy… Anh ấy mất tích rồi!”

“Mất tích?” Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe được như vậy, vỗ ngực một cái, nói: “Tôi còn tưởng rằng các người đã chắc chắn rằng Triệu Hùng đã chết rồi. Nếu như là mất tích, tôi tin anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Triệu Hùng một đêm không về, mất tích là điều hiển nhiên.

Lý Thanh Tịnh cũng không biết tại sao lại tin tưởng Triệu Hùng như vậy.

Trần Văn Sơn cũng không tin Triệu Hùng sẽ chết. Vì vậy, lể cho Lý Thanh Tịnh nghe chuyện Quách Hướng Bình dẫn theo đội vào lục soát Đầm Kim Ngư Phủ một lượt, nhưng cũng không phát hiện được bóng dáng của Triệu Hùng.

Nông Tuyền vừa nghe Triệu Hùng không trở lại, lúc này mới biết bị Trần Văn Sơn lừa, nổi giận đùng đùng xoay người muốn đi, ngoác miệng nói to: “Không được! Tôi phải bắt Lưu Vũ Tiến kia lại, ép hỏi ra tung tích của cậu chủ.”

Người khác không biết tình hình giữa nhà họ Triệu cùng với Lưu Vũ Tiến nhưng mà Lý Thanh Tịnh lại biết rất rõ ràng.

Sở dĩ Triệu Hùng không xuất thủ với Lưu Vũ Tiến là bỡi vị cố kị độc mà người của cả nhà họ Triệu đã trúng. Mà thuốc giải chỉ có người của Tây Giao mới có.

Lưu Vũ Tiến là em trai ruột của Lưu Văn Nhân. Nếu như giết Lưu Vũ Tiến rồi, thế thì mấy chục mạng người của nhà họ Triệu sẽ phải chôn theo toàn bộ.

Bây giờ chưa rõ Triệu Hùng sống chết thế nào, không thể để cho Nông Tuyền phá hư đại cục được.

Lý Thanh Tịnh lên tiếng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, trở lại đây!”

Bởi vì Nông Tuyền chỉ nghe lời một mình Triệu Hùng, nên vợ Triệu Hùng là Lý Thanh Tịnh nói, cậu ấy cũng nghe theo răm rắp. Thấy Lý Thanh Tịnh cản cậu ấy đi, Nông Tuyền vội vàng nói: “Mợ chủ! Cậu chủ nhất định bị tên khốn kiếp Lưu Vũ Tiến kia hại rồi. Chỉ cần bắt được thằng chó Lưu Vũ Tiến này thì mới có thể biết rõ chân tướng mọi chuyện.”

“Trước khi xác định rõ Triệu Hùng chết rồi hay chưa, không cho phép cậu động thủ với Lưu Vũ Tiến.”

"Tại sao?" Nông Tuyền không hiểu hỏi.

Lý Thanh Tịnh biết Nông Tuyền chỉ sợ một mình Triệu Hùng, nên lấy danh tiếng của Triệu Hùng ra áp chế Nông Tuyền, nói: “Là Triệu Hùng không cho phép cậu làm như vậy!”

“Cậu chủ nói như vậy thật sao?”

“Phải!” Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái.

Ngay lúc này, chuông cửa lại một lần nữa reo lên.

Chu Dĩnh đi tới trước cửa, thấy người đến là ông cụ Khổng, lập tức mở cửa, mới Khổng Côn Bằng vào.

Thấy ông cụ Khổng tới, Lý Thanh Tịnh đi đến thi lễ một cái, nói: “Ông cụ Khổng, ông tới rồi!”

“Ừ!” Khổng Côn Bằng gật đầu một cái, thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều trông như đưa đám, nói: “Các người đang làm gì vậy? Ai nấy mặt mày ủ dột thế kia?”

“Ông Khổng, Triệu Hùng vì cứu em gái Triệu Niệm nên đã đến Đầm Kim Ngư Phủ, sau đó mất tích.” Lý Thanh Tịnh không biết Khổng Côn Bằng đã vào Đầm Kim Ngự Phủ để thăm dò tin tức của Triệu Hùng.

Trần Văn Sơn nhìn thấy Lỗ Côn Bằng bình tĩnh như không, gấp giọng hỏi: “Ông cụ Khổng, có phải ông đã dò la được tin tức gì của Triệu Hùng rồi hay không?”

Khổng Côn Bằng “ừ” một tiếng, gật đầu một cái.

Mọi người vừa nghe thấy thế, tinh thần lập tức phấn chấn, vây lại chỗ ông cụ Khổng Côn Bằng.

Nếu như Triệu Hùng gặp nguy hiểm thì với thân thủ của Khổng Côn Bằng việc cứu Triệu Hùng có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng Triệu Hùng không trở lại với ông cụ, điều này nói rõ Triệu Hùng không gặp nguy hiểm gì.

Khổng Côn Bằng nói: “Triệu Hùng bị kẹt ở trong một mật thất phía dưới của Đầm Kim Ngư Phủ. Tôi nghe thằng oắt Lưu Vũ Tiến kia nói, mật thất cách mặt đất chừng mấy mét. Với công phu của Triêu Hùng, cậu ta bị giữ ở nơi đó tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng trong đó chắc có em gái Triệu Niệm của cậu ta. Con bé còn nhỏ, có thể chẳng cầm cự được mấy ngày đâu. Con người có thể nhịn ăn được bảy ngày, nhưng không thể một ngày không uống nước. Chúng ta phải mau chóng cứu bọn họ ra mới được.”

Sau khi Trần Văn Sơn nghe thấy thế, bèn nói với Khổng Côn Bằng: “Ông Khổng, vậy tôi sẽ liên lạc với Cục trưởng Quách lại dẫn đội đến lục soát một lần nữa có được không?”

“Không được!”

Khổng Côn Bằng lắc đầu một cái, nói: “Tôi có nghiên cứu về mật thất. Mật thất nếu như bị che kín hoặc giả cửa vào bị giấu thì nhìn không khác bình thường đâu. Từ ngoài nhìn vào căn bản không ra được đầu mối. Dù cho mấy người có lục soát lại một lần nữa cũng không làm được chuyện gì!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Văn Sơn gấp gáp hỏi.

Mọi người ai nấy đều bắt đầu trầm ngâm, cũng không biết nên làm gì mới phải bây giờ.

Đột nhiên, Lý Thanh Tịnh “A!” lên một tiếng, nói: “Tôi chợt nhớ đến một người, người này nhất định có thể cứu Triệu Hùng.”

“Ai?” Trần Văn Sơn vội vàng hỏi.

Lý Thanh Tịnh nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh còn nhớ Triệu Hùng có dẫn về từ Hà Đông một tên trộm mộ không?”

“Ngô Thừa Cảnh?”

“Đúng! Em gái anh ta là Ngô Bích Cầm, đang đi làm ở công ty tôi.” Lý Thanh Tịnh hưng phấn nói: “Triệu Hùng đưa Ngô Thừa cảnh từ Hà Đông về chính là hy vọng có thể có một ngày dùng được anh ta. Tổ tiên của người này rất nổi tiếng, là gia tộc trộm mộ. Chúng ta có thể tạo đường dẫn để anh ta đào đường vào. Bác Trần, cái này phải cần bác hỗ trợ rồi. Có thể ngụy tạo cảnh sửa ống nước bị thủng ở vùng gần đó, nhưng người của chúng ta ở đó tuyệt không thể để cho đám người Lưu Vũ Tiến đến gần. Có điều, phải xác định được vị trí của Triệu Hùng, thế thì cách này mới dùng được.”

Ông cụ Khổng nói: “Tôi chỉ biết là Triệu Hùng bị giam trong mật thất dứi Đầm Kim Ngư Phủ. Nhưng Đầm Kim Ngư Phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn tỉ mỉ xem xét cũng không phải dễ.”

“Tôi có cách có thể lấy bản thiết kế của bọn họ!” Trần Thiên Trung nói.

Ánh mắt của mọi người nhìn về hướng của Trần Thiên Trung.

Liền nghe Trần Thiên Trung nói: “Hoạch định của khu nội thành trong thành phố phải có văn kiện phê duyệt. Đầm Kim Ngư Phủ nhất định có bản thiết kế dự phòng để ở sở quy hoạch đất đai. Tôi lập tức cho người tìm bản thiết kế của Đầm Kim Ngư Phủ. Như vậy thì anh Khổng đây có thể hiểu được căn biệt thự đó rồi.”

Trần Văn Sơn nghe xong lời này, cao hứng nói: “Quá tốt! Nếu như vậy thì cậu chủ được cứu rồi! Nông Tuyền, Tàn Kiếm, hai người các cậu nhanh đưa Ngô Thừa Cảnh qua đây. Lúc này, là lúc để anh ta thể hiện tài năng rồi!”

Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm vừa nghe xong, vui vẻ đáp một tiếng, hai người vội vã đi ra ngoài.

Đột nhiên biết được rằng Triệu Hùng vẫn còn sống, cùng cả có cách cứu anh, mọi người nhất thời hưng phấn, ai nấy đều khí thế hừng hực.

Sau khi Triệu Hùng chuyển từ Lâm Phủ Gia Viên đến khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm, thì nguyên căn nhà Lâm Phủ Gia Viên đã nhường cho anh em Ngô Thừa Cảnh ở.

Sau đó, Lý Thanh Tịnh giúp em gái Ngô Bích Cầm giải quyết vấn đề công việc.

Ngô Thừa Cảnh là quân cờ do Triệu Hùng nuôi, tính đợi đến khi tìm mộ của Thẩm Vạn Tam dưới đáy biển sẽ có tác dụng. Không ngờ rằng, lúc này lại phát huy tác dụng lớn.