Cái tên Ngô Thừa Cảnh này trời sinh mê bài bạc, nếu không cũng không thể thua sạch được cả gia sản. Sau đó anh em hai người đi đến Hải Phòng. Ngô Thừa Cảnh vẫn chứng nào tật nấy đến sòng bạc tiêu tiền, bị Triệu Hùng bắt được, nghiêm khác trừng trị một trận, lúc này mới có thể chặt đứt ý niệm ham đánh bạc của anh ta.
Có điều, Ngô Thừa Cảnh con người này bình thường chẳng có việc gì làm. Triệu Hùng chẳng qua là tiêu tiền nuôi anh ta. Ngày thường rảnh rỗi lông ba lông bông thì không sống được. Thỉnh thoảng đi “chọi chó”, chính là kiểu người không thể an phận được.
Trong lúc rảnh rỗi, lúc nào cũng sẽ đi “chọi chó”.
Thường xuyên đi “chọi chó” cũng chẳng ra ngô ra khoai gì, nhưng Ngô Thừa Cảnh lại đi không biết mệt. Dù sao so với việc ngày ngày ở nhà cũng tốt hơn nhiều.
Lúc sắp đi “Lâm Phủ Gia Viên”, Nông Tuyền gọi cho Ngô Thừa Cảnh một cú điện thoại. Ấy vậy mà gọi đến mấy lần thì thằng oắt Ngô Thừa Cảnh này cũng không bắt máy.
Ngày thường, Nông Tuyền không ít lần chỉnh đốn Ngô Thừa Cảnh, cho nên Ngô Thừa Cảnh này vô cùng kiêng kỵ Nông Tuyền. Nếu thấy Nông Tuyền gọi đến, nhất định sẽ bắt máy. Chẳng qua là nhét điện thoại di động vào trong túi quần không cẩn thận để máy nhảy sang chế độ yên lặng. Cho nên căn bản không nghe được.
Lúc Nông Tuyền và Tàn Kiếm chạy đến Lâm Phủ Gia Viên, chỗ Ngô Thừa Cảnh ở, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai mở, gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy.
Đây đúng là chọc tức được Nông Tuyền mà! Nông Tuyền hận không gặp được Ngô Thừa Cảnh hung tợn mà chỉnh đốn anh ta một thôi một hồi.
Nông Tuyền là một người thô kệch, trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, bèn hỏi Tàn Kiếm phải làm thế nào?
Tàn Kiếm biết Nông Tuyền tính tình nóng nảy, liền lên tiếng trấn an, nói: “Nông Tuyền anh đừng vội. Tôi gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Lý.” Vừa nói, Tàn Kiếm vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Thanh Tịnh, nói rõ tình huống.
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe qua, liền nói: “Tàn Kiếm, cậu và Nông Tuyền chờ ở đó đã. Tôi gọi điện cho em gái anh ta Ngô Bích Cầm hỏi thử rồi sẽ gọi lại cho cậu!”
“Được!” Sau đó Tàn Kiếm cúp máy.
Lý Thanh Tịnh gọi cho Ngô Bích Cầm, lên tiếng dò hỏi: “Bích Cầm, anh trai em không có ở nhà à?”
Ngô Bích Cầm giải thích, nói: “Không hiểu sao dạo gần đây anh ấy thích chó lắm, nói ở nhà cũng là nhàn rỗi không việc gì, tính nuôi chó. Cho nên, lúc không có chuyện gì thì thường đến xem chó.”
“Chỗ đó ở đâu?”
“Trên đường Tây Hoàn! Em nghe anh ấy nói chuyện điện thoại mà ra được. Nhưng cụ thể là ở đâu thì cũng không biết. Chị Thanh Tịnh, chị tìm anh em có việc gì không?” Ngô Bích Cầm trong lòng khẽ dao động. Bình thường Lý Thanh Tịnh chỉ cùng cô ta nói chuyện công việc, rất ít khi hỏi về anh trai Ngô Thừa Cảnh của cô ta.
Lý Thanh Tịnh thuận miệng đáp một câu: "Tìm anh của em có chút việc. Em an tâm làm việc đi! Chị cúp máy trước đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Tịnh lập tức nói chuyện này cho Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm nghe xong, gọi Nông Tuyền, bảo: “Nông Tuyền, chúng ta đi đến đường Tây Hoàn.”
“Đến đường Tây Hoàn làm gì?” Nông Tuyền mặt đần ra, hỏi.
“Tìm Ngô Thừa Cảnh đó!”
Nông Tuyền “Ừ!” một tiếng. Hai người mau chóng lên xe, đi về hướng đường Tây Hoàn.
Khu vực đường Tây Hoàn có một trung tâm trao đổi
Có một trung tâm buôn bán vật nuôi, gia súc nổi tiếng ở khu vực đó. Các loại trâu, ngựa, dê phần lớn đều được đem ra buôn bán ở đây.
Ngoài ra, ở gần cạnh đó cũng có một số cửa hàng trao đổi buôn bán chó, mèo tự phát.
Khi Nông Tuyền và Tàn Kiếm đến đường Tây Hoàn, Tàn Kiếm dẫn Nông Tuyền lần lượt đến tìm từng nơi bán chó.
Tìm đến mấy nơi rồi cũng không tìm được bóng dáng Ngô Thừa Cảnh đâu.
Đây đúng là làm Nông Tuyền lo lắng muốn chết. Triệu Hùng bị nhốt dưới mật thất. Càng trì hoãn thêm một phút thì sẽ càng nguy hiểm thêm một phút.
Ngay tại lúc này, bên tai Nông Tuyền mơ hồ nghe được thanh âm của Ngô Thừa Cảnh.
Tàn Kiếm nội công không bằng Nông Tuyền cho nên không nghe ra được.
“Nông Tuyền, chúng ta đến chỗ khác tìm thêm chút nữa đi.” Tàn Kiếm nói.
“Chờ một chút, Ngô Thừa Cảnh đang ở gần đây.” Lỗ tai của Nông Tuyền giật giật.
Sau khi Nông Tuyền cẩn thận phân biệt một hồi, mới nói với Tàn Kiếm: “Qua đây với tôi.”
. Vì vậy, anh đã không nghe thấy nó.
"Nông Tuyền, chúng ta hãy tìm nơi khác," Anh ta nói.
“Chờ một chút, anh ta ở gần đây!” Nông Tuyền bên tai chuyển động.
Một lúc sau, Nông Tuyền nói với anh ta: "Đi với tôi!"
Tàn Kiếm vội vàng đuổi theo Nông Tuyền đi đến một căn nhà dựng bằng thép cách đó không xa.
Sau khi đẩy cửa một cái, thấy bên trong bị khóa, Nông Tuyền bèn đá một cước vào cửa, khiến cánh cửa khóa chặt kia đổ rạp xuống đất.
Hai người vào trong nhà, thấy bên trong có một đống người đang tụ tập, gào thét cái gì đó, mà giọng to nhất chính là giọng của Ngô Thừa Cảnh.
Nhóm người này dường như đang cá cược đến đỏ cả mắt.
“Ngô Thừa Cảnh!” Nông Tuyền quát một tiếng.
Tiếng này của Nông Tuyền chẳng khác gì tiếng nổ, khiến tai người nghe bị xung chấn kêu ong ong.
Ngô Thừa Cảnh quay đầu nhìn thấy là Nông Tuyền và Tàn Kiếm thì sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chân chạy mất.
Triệu Hùng nghiêm lệnh cấm chỉ Ngô Thừa Cảnh mon men đến sòng bạc, nhưng anh ta quả thực nhàn rỗi đến phát chán, bấy giờ mới đi “chọi chó”.
“Chọi chó” cơ bản giống như đá dế thời cổ đại vậy, là một kiểu đánh bạc biến tướng. Người cá cược sẽ đưa đến mấy con chó hung dữ chẳng hạn như Bulldogs, chó Ngao Tây Tạng, mấy loại hung hãn kiểu vậy rồi đặt cược xem con nào sẽ thắng.
Loại đánh bạc cá cược kiểu “chọi trâu”, “chọi chó” thế này là hình thức đánh bạc nổi nhất thời cận đại.
Ngô Thừa Cảnh hoảng loạn không còn lựa chọn nào, chạy tới phía cửa sau.
Nhưng chẳng chạy được bao xa liền bị Nông Tuyền đuổi theo.
Nông Tuyền tiến đến kéo lấy Ngô Thừa Cảnh, tức giận quát: “Ngô Thừa Cảnh, cậu lại đến đánh bạc?”
“Anh Tuyền! Anh đừng nói lại với anh Triệu! Chẳng qua là tôi ngứa tay, tới cá cược chút xíu thôi.”
“Có phải cậu đói đòn hay không hả?” Nông Tuyền nhấc tay lên toan đánh Ngô Thừa Cảnh.
Tàn Kiếm ra tay, kéo cánh tay Nông Tuyền xuống, nói: “Nông Tuyền, chính sự quan trọng!”
Nông Tuyền buông Ngô Thừa Cảnh ra, hung tợn trợn mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: “Chờ lúc sau sẽ chỉnh đốn cậu!”
Tàn Kiếm nói với Ngô Thừa Cảnh: “Ngô Thừa Cảnh, mau đi với chúng tôi! Anh Triệu xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?” Ngô Thừa cảnh nghe mà thất kinh. Vội vàng hỏi: “Tàn Kiếm, anh Triệu thế nào?”
“Lên xe nói!” Tàn Kiếm nói.
Ngô Thừa cảnh gật đầu một cái, theo Tàn Kiếm và Nông Tuyền vội vàng chạy ra cửa.
Sau khi lên xe, Ngô Thừa Cảnh gấp gáp hỏi: “Tàn Kiếm, rốt cuộc là anh Triệu xảy ra chuyện gì?”
“Anh ấy bị giam trong một mật thất ngầm. Không phải anh giỏi nhất là trộm mộ sao? Lần này phải nhờ anh cứu anh Triệu rồi.”
Ngô Thừa Cảnh bấy giờ mới biết mục đích Tàn Kiếm và Nông Tuyền đến tìm mình.
Sau khi trở lại Ngã Nguyệt Đàm, Trần Thiên Trung đã lấy về được thiết kế của Đầm Kim Ngư Phủ.
Ông cụ Khổng chỉ vào một ngôi nhà trong đó, nói với Ngô Thừa Cảnh: “Triệu Hùng bị giam trong ngôi nhà này. Chúng ta sẽ giả vờ sửa chữa ống nước vỡ ở cách khu vực này 150 thước, chỗ thi công này sẽ làm phối hợp cho hành động của cậu. Từ chỗ sữa chữa, đến ngôi nhà này, nhìn tỉ lệ ước lượng phía trên thì ít nhất cũng khoảng sáu trăm thước. Cậu cần bao lâu để đến được chỗ Triệu Hùng?”