Mấy chiếc xe tải chở hàng lần lượt hướng về phía núi Thiên Sao.
Triệu Hùng dặn dò Nông Tuyền, Sói Đen Trang Đồng Phú và những người khác: “Yêu cầu các anh em thực hiện giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được lên núi. Tiết Ân, Sói Đen, các cậu tự mình theo dõi sát sao.”
“Tuân lệnh, anh Triệu.”
Tiết Ân cùng Sói Đen Trang Đồng Phú, mỗi người mang theo một nhóm các anh em, chốt tại hai bên trái phải núi Thiên Sao.
“Mã Đại Lý, Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường.”
“Có tôi.” Bốn người hét lớn, vang dội cả một vùng.
“Bốn người các anh canh giữ khu vực xung quanh, báo động kịp thời.”
“Tuân lệnh.”
Bốn anh em nhà họ Mã chọn một vị trí cao, phân ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc mỗi người canh gác một vị trí.
Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm, nói: “Hai người các cậu đi cùng tôi.”
Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm đáp lời rồi đi theo Triệu Hùng sải bước xuống núi.
Hai mươi phút lúc sau, Ngô Thừa Cảnh dẫn đầu đoàn xe lái tới, từ trong xe lấy ra một ít công cụ, giao cho các anh em Cửu Đường.
Vài phút lúc sau, chiếc xe tải chở đầy những thùng hàng đã lục tục dừng lại ở chân núi.
Tàn Kiếm tự mình chỉ huy công nhân, khiêng những chiếc hộp lên núi.
Trước đó, Ngô Thừa Cảnh cũng đã quan sát lăng mộ nhà họ Lý. Nếu có kho báu, nhất định sẽ ở phía dưới những quan tài.
Triệu Hùng đầu tiên quỳ gối trước lăng mộ của Lý Hữu Chiến, cung kính dập đầu ba cái rồi nói: “Ông nội, cháu Triêu Hùng đã làm phiền ông. Cháu đã chọn lại một vùng đất có phong thủy rất tốt để di dời phần mộ, cháu hy vọng ông có thể thông cảm cho ước nguyện của cháu.”
Nói tới cũng cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ vầng trăng lưỡi liềm đang bị mây mù che khuất, nhưng đúng lúc Triệu Hùng dâng hương và quỳ lạy trước mộ Lý Hữu Chiến, mây mù bỗng nhiên tản ra.
Ánh trăng sao lác đác rơi xuống, núi Thiên Sao hiện lên giữa sắc trời bình yên.
Sau khi Triệu Hùng hành lễ, anh liền nói với những anh em Cửu Đường: “Mọi người bắt đầu đi. Nhất định phải cẩn thận, không được làm ảnh hưởng tới quan tài.”
Những người đã đợi ở gần đó bắt đầu thay phiên nhau đào mộ lên.
Khi ngôi mộ được đào lên, tuy rằng đã qua mấy năm nhưng quan tài vẫn được bảo quản rất tốt.
Triệu Hùng ở trước quan tài, một lần nữa quỳ lạy, sau đó khiêng xuống núi, đặt vào trong xe.
Sau khi quan tài được đưa xuống núi, Ngô Thừa Cảnh nhảy vào trong huyết, bắt đầu tự mình đào lên.
Chỉ thấy một đám bùn đất được ném văng ra từ xẻng của anh ta. Đào qua đào lại một hồi, anh bắt đầu dùng một cây gậy sắt gõ vào bức tường đất xung quanh.
Gõ trong chốc lát sau, mặt anh ta lộ ra vẻ vui mừng rồi nói với những người thợ khác: “Đào theo hướng này.”
Nhóm công nhân cầm xẻng, cầm cuốc và nhiều thứ khác bắt đầu đào theo hướng mà Ngô Thừa Cảnh vừa chỉ.
Hơn mười phút sau, một cánh cửa đá đột ngột xuất hiện.
“Đừng nhúc nhích, cánh cửa này chắc hẳn chồng chất các trận pháp mà hình thành, hẳn là cần phải có chìa khóa mới có thể mở ra.”
Ngô Thừa Cảnh cầm đèn pin và bắt đầu soi cẩn thận vào cánh cửa đá.
Trên cửa đá có hai họa tiết hình sư tử sinh động như thật, nhìn qua giống như thần thú bảo hộ.
Ngô Thừa Cảnh chạm vào một trong hai con sư tử đá nhỏ rồi nói: “Chắc hẳn là ở đây. Chỉ có một chút kỳ lạ. Dường như chìa khóa để mở cửa là một chiếc nhẫn.”
“Chiếc nhẫn?”
Triệu Hùng trong lòng suy nghĩ, đi tới bên cạnh Ngô Thừa Cảnh. Anh dùng tay sờ vào vị trí Ngô Thừa Cảnh vừa nói, quả nhiên cảm nhận được giống như một chiếc nhẫn.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu, nói: “Để tôi thử xem.”
Nói xong, anh gỡ từ trên cổ xuống một chiếc vòng, trên đó treo một chiếc nhẫn bằng vàng và ngọc bích.
Ngô Thừa Cảnh là một chuyên gia. Dưới ánh đèn, anh có thể nhận thấy phần ngọc bích được khảm trên chiếc nhẫn trong tay Triệu Hùng có kết cấu trong suốt như pha lê, màu xanh lục bảo nhìn rất lạ thường, thoạt nhìn liền thấy không phải một chiếc nhẫn bình thường.
“Anh Triệu, chiếc nhẫn này của anh đúng là bảo bối.” Trong mắt Ngô Thừa Cảnh lóe sáng, tràn ngập cảm xúc.
Triệu Hùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Ngô Thừa Cảnh: “Làm việc cần tâm, không cần nói những điều vô ích.”
Sau khi Triệu Hùng đem chiếc nhẫn bỏ vào khe lõm, những tiếng kẹt kẹt vang lên, cảnh cửa đá tự động chầm chậm mở ra.
Triệu Hùng ra lệnh cho Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, đem người canh giữ lối vào cổ mộ, không cho bất cứ ai tới gần. Nông Tuyền, dẫn theo những anh em tin tưởng nhất, cùng tôi đi vào.”
“Chờ một chút!” Ngô Thừa Cảnh ngăn cản Triệu Hùng đang chuẩn bị đi vào.
Chỉ thấy Ngô Thừa Cảnh cầm trên tay một mồi lửa, đón hướng gió. Mồi lửa được tẩm dầu hỏa, bốc cháy.
Ngô Thừa Cảnh dẫn đầu, cầm mồi lửa tiến vào mật thất. Nhưng vừa mới đi vào, mồi lửa lập tức tắt ngóm.
“Phía trước không thể tiến, bên trong không có dưỡng khí, phải đợi tới khi không khí lưu thông mới vào được.” Ngô Thừa Cảnh lại lui ra ngoài.
Triệu Hùng gật đầu, yêu cầu những người đi theo phải chuẩn bị đèn pin thật kỹ.
Khoảng mười phút sau, Ngô Thừa Cảnh một lần nữa mở ra mồi lửa, lần này lửa không còn bị tắt nữa. Đám người Triệu Hùng đi theo phía sau Ngô Thừa Cảnh, tiến vào mật thất.
Mật thất này được tạo ra do đào vào khe núi, bên trong rất rộng, hơn nữa còn có ba lối rẽ.
Ngay cả Ngô Thừa Cảnh cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống kỳ lạ này, không biết nên chọn con đường nào.
Triệu Hùng chỉ vào con đường đầu tiên bên trai, nói: “Đi đường này!”
Ngô Thừa Cảnh gật đầu, biết Triệu Hùng nhất định đã phát hiện ra điều gì đó.
Triệu Hùng nhìn thấy ở ba lối rẽ này, mỗi lối đều có ghi tên các vị tổ tiên của nhà họ Triệu. Duy chỉ có con đường đầu tiên bên trái này là tên được viết chính xác. Vì vậy anh quyết đoán lựa chọn con đường này.
Sau khi đi vào liền phát hiện đó là một đường cụt, nhưng lại có một khoảng đất rộng rãi.
Một phiến đá lớn đứng bên đường viết: “Hai con đường kia đã bị phong tỏa. Mặc kệ người đã vào đây có phải con cháu nhà họ Triệu hay không, cuối cùng ắt là người có duyên. Muốn làm việc thiện, tự nhiên công đức vô lượng.”
Triệu Hùng quỳ xuống trước phiến đá, thành kính mà nói: “Trước mặt tổ tiên nhà họ Triệu, cháu Triệu Hùng đặc biệt tới lấy báu vật nhà họ Triệu. Cháu luôn ghi nhớ lời dặn dò của tổ tiên, nhất định sẽ làm việc thiện.”
Ngay khi lời vừa dứt, tiếng đá lăn nhè nhè, tảng đá từ từ nứt ra, để lộ một đường hầm tối tăm.
Ngô Thừa Cảnh vui mừng khôn xiết nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, vừa rồi trong lúc quỳ xuống, anh đã vô tình chạm vào cơ quan để mở ra mật thất. Xem ra, tổ tiên của anh thực sự là một nhân vật xuất chúng khó lường. Có thể xây dựng được một mật thất xuất thần như vậy, đương nhiên cũng phải dùng một cơ quan khác thường. Tôi cũng là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.”
Triệu Hùng đứng dậy, nhìn xuống phía dưới rồi liếc mắt một cái, nói với Ngô Thừa Cảnh: “Bây giờ có thể đi xuống dưới không?”
“Có thể đi xuống, nơi này có luồng không khí. Hẳn là trong lúc khai quật đã để lại lỗ thông gió.”
Nông Tuyền sợ Triệu Hùng gặp nguy hiểm nên đã tiến lên đi trước.
Vào được mật thất, lại thấy phía bên trong là một không gian rộng rãi với từng chồng từng chồng những chiếc rương xếp lên nhau.
Ngoại trừ những chiếc rương này, bên trong cũng không còn gì khác.
Triệu Hùng trong lòng kích động, nhìn Nông Tuyền và nói: “Nông Tuyền, cậu mở một cái ra nhìn thử xem sao.”
Nông Tuyền đồng ý, rồi dùng một chưởng bổ vào chiếc khóa sắt của chiếc rương. Đúng lúc chiếc rương được mở ra, ánh sáng đèn pin lập tức chiếu vào, chỉ thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu.
Nhìn thấy những đống của cải này, ánh mắt Ngô Thừa Cảnh sáng rực lên.
Triệu Hùng duỗi tay gõ trên đầu Ngô Thừa Cảnh, nói: “Đây là những thứ do tổ tiên tôi để lại, đừng nảy sinh ý đồ gì.”
Sau đó, Nông Tuyền lần lượt mở ra những chiếc rương khác. Trong mỗi chiếc riêng đều chứa rất nhiều vàng bạc châu báu.
Phát tài. Phát tài thật rồi.
Chỉ một nhà họ Triệu đã có nhiều tài sản như vậy, khó mà có thể tưởng tượng được người giàu nhất thời nhà Hoàng là Thẩm Vạn Tam sẽ có khối tài sản lớn đến nhường nào.