Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1311



Bỏ hết những vàng bạc châu báu này vào những rương lớn, được khoảng 16 rương.

Sau khi ra khỏi huyệt mộ, Ngô Thừa Cảnh dùng “Mảnh Đá Rồng” trong huyệt mộ phong kín toàn bộ huyệt mộ.

Cơ quan xây dựng mộ thất đều sẽ để lại một khối “Mảnh Đá Rồng”. Là để phòng ngừa có người mơ ước vàng bạc châu báu trong mộ thất.

Một khi “Mảnh Đá Rồng” hạ xuống, tương đương với hủy toàn bộ cơ quan của mộ thất. Trừ khi nổ tung núi, nếu không căn bản không cách nào lấy bảo tàng ra được.

Chuyển hết đống rương hòm vàng bạc châu báu này xuống dưới chân núi đã là rạng sáng.

Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, có thể mang Thanh Tịnh cùng bố vợ tôi tới rồi!”

“Đã biết!” Trọng Ảnh lên tiếng.

Khoảng 40 phút sau, Trọng Ảnh lái xe chở Lý Tình Tình và Lý Quốc Lâm và cả Lý Diệu Linh đi tới núi Thiên Sao.

Lý Quốc Lâm mang theo hai cô con gái, dập đầu mấy cái trước quan tài của Lý Hữu Chiến, rồi nói: “Bố! Con trai mang bố đi ra.”

Lý Quốc Lâm đứng ở trần xe, một đường tung tiền giấy.

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp chạy về Ngã Nguyệt Đàm, ngoại ô Long Hổ.

Khi đi ngang qua Ngã Nguyệt Đàm, hai chiếc xe trong đó rẽ về phía nhà Triệu Hùng.

Trần Văn Sơn cùng Trọng Ảnh tự mình chỉ huy chuyển vàng bạc châu báu trong xe vào tầng hầm dưới biệt thự của Triệu Hùng.

Trên đường đi Long Hổ, Lý Thanh Tịnh đã biết Triệu Hùng lấy được bảo tàng nhà họ Triệu vào tay, cô nói với Triệu Hùng: “Hay lắm! Anh thật là thần tốc, thậm chí ngay cả em cũng lừa gạt!”

Triệu Hùng cười cười, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh chỉ không muốn làm em lo lắng mà thôi.”

“Còn nói không lo lắng gì chứ. Em gần như một đêm không ngủ! Đúng rồi, phía dưới mộ của ông nội em, thật sự có bảo tàng của nhà họ Triệu à?”

Triệu Hùng gật đầu! Nắm tay Lý Thanh Tịnh, nói: “Làm trò vẫn chưa xong đâu! Chúng ta vẫn phải diễn thôi.”

“Bọn họ đã tới?”

“Đã tới! Tối hôm qua tới, nhân cơ hội này, nhất định phải tiêu diệt cỗ thế lực này ở Hải Phòng.”

Lý Thanh Tịnh “Ừ!” một tiếng, nói: “Vậy thì theo kế hoạch hành động thôi!”

Đến Long Hổ, sau khi một lần nữa hạ táng quan tài của Lý Hữu Chiến, kèm theo mười mấy rương bồi táng lớn chôn cùng.

Sau khi Lý Quốc Lâm mang theo Triệu Hùng cùng hai cô con gái lần thứ hai quỳ lạy, rồi mới rời khói Long Hổ.

Ngay sau khi đám người Triệu Hùng rời đi, có khoảng chừng mười mấy người, vội vã đi tới vị trí “Long Hổ”.

Mà lúc này, Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh cùng Lý Quốc Lâm, đang đứng ở trước mộ.

Lý Quốc Lâm quỳ trước mộ nói: “Bố! Xin lỗi vì đã quấy nhiễu thanh tịnh của người. Nhưng mà từ nay về sau, sẽ không ai quấy nhiễu người nữa!”

Triệu Hùng đã quỳ xuống trước mộ Lý Hữu Chiến nói: “Ông nội, xin thứ lỗi cho cháu Hùng ra hạ sách này. Nếu không, đám người kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Lý Quốc Lâm nói: “Dập đầu đi! Hùng còn có chính sự phải làm.”

Người một nhà quỳ trước mộ Lý Hữu Chiến thật chỉnh tề, bắt đầu dập đầu.

Lễ tang Lý Hữu Chiến vô cùng đơn giản, chỉ người nhà họ Lý tham gia. Nông Tuyền canh giữ ở phía ngoài khu mộ, cảnh giác đánh giá xung quanh.

Long Hổ chia làm Long Hổ lớn cùng Long Hổ nhỏ.

Chỉ có người địa phương mới biết được có sự phân chia này.

Trước đó, chỗ Triệu Hùng chôn Lý Hữu Chiến gọi là “Long Hổ Lớn”. Đương nhiên, bên trong quan tài cũng không phải Lý Hữu Chiến, vật bồi táng được dùng cũng chỉ là một ít đồ vật bình thường chôn cùng. Sau đó, cho người bí mật chôn Lý Hữu Chiến sang “Long Hổ Nhỏ”.

Chỗ nghĩa trang Long Hổ nhỏ này đã bị Hồ Dân mua lại, cũng thuê mấy người tới dọn dẹp lại.

Sau khi ra khỏi “Long Hổ Nhỏ” Đồng Phủ gọi điện thoại đến cho Triệu Hùng.

“Anh Hùng, bọn họ đã hành động!”

“Đuổi kịp không?”

“Ừ! Bọn họ đang đi ở khu vực thành thị. Vị trí này người ở thưa thớt, vừa hay có thể giết chết bọn họ!”

“Hành động!” Triệu Hùng trực tiếp ra lệnh.

Trên đường đi đến Ngã Nguyệt Đàm, mấy chiếc xe JEEP đang lái về khu vực thành thị.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải từ đường nhỏ vọt ra trực tiếp đâm lật một chiếc xe.

Thấy tai nạn xe cộ, mấy chiếc xe khác rối rít ngừng lại nhìn xem chuyện gì.

Đúng lúc này, Tiết Ân lái một chiếc xe SUV, dường như không khống chế được đâm về phía người vây xem.

Mọi người chưa tỉnh hồn trước cảnh điên cuồng như vậy.

Một tiếng ma sát chói tai của lốp xe với mặt đường vang lên, Tiết Ân ngừng xe lại.

Chỉ thấy Tiết Ân lấy từ trong xe ra một thanh khảm đao sáng loáng, cầm đao phóng về phía những người đào mộ này.

Đối phương thấy gương mặt Tiết Ân lạnh băng, vẻ mặt sát khí đằng đằng, rối rít muốn đi vòng ra cốp sau lấy vũ khí nhưng đã bị Tiết Ân chém bay hai ba người.

Lúc này, Đồng Phủ mang theo Tàn Kiếm cùng bốn anh em nhà họ Mã, cùng với một vài người võ nghệ tốt của Cửu Đường vọt tới.

Hai bên xảy ra hỗn chiến!

Những người này sao có thể địch nổi Sói Đen, Tiết Ân, Tàn Kiếm cùng bốn anh em nhà họ Mã, một lát sau đã bị giết đến bảy tám phần.

Sau khi đánh ngã người cuối cùng, Sói Đen vung tay lên, anh em Cửu Đường cùng Bốn anh em nhà họ Mã mang thi thể những người này vào rừng rậm.

Trong rừng rậm đã sớm đào hố sâu, thi thể đều bị ném vào đó!

Sau khi vui hố, Sói Đen thấy đã xử lý rất sạch sẽ mới để mọi người nhanh chóng rút lui.

Trở lại trên xe, Sói Đen gọi điện thoại cho Triệu Hùng.

“Anh Hùng, đều đã xử lý xong!”

“Bao nhiêu người?”

“Tổng cộng 12 người!”

“Được, vất vả rồi! Mang theo các anh em về đi!”

“Vâng!” Đồng Phủ đốt chiếc xe kia ngụy trang thành ô tô tự cháy, sau đó nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.

Sở Mai Nhiên đợi đã lâu, cũng không thấy thuộc hạ trở về. Phái người đi ra ngoài tìm hiểu thì lấy được tin tức là một chiếc xe tự bốc cháy, một chiếc khác bỏ ở trên đường ngoại ô Ngã Nguyệt Đàm.

Trong xe không có một bóng người!

Sở Mai Nhiên hơi biến sắc, biết người phái ra sợ rằng vĩnh viễn cũng không về được.

Trước đó, thuộc hạ truyền ảnh chụp về cho cô ta, nói trong rương chôn cùng chỉ là một ít vật bình thường.

Sở Mai Nhiên gọi điện thoại cho Lưu Vũ Tiến nói: “Cậu chủ! Vật bồi táng của Lý Hữu Chiến chỉ là một ít vật bình thường. Khu mộ núi Thiên Sao chúng ta cũng tra xét qua, không phát hiện chỗ nào khác lạ cả.”

“Không có khả năng! Thế Triệu Hùng làm nghi thức dời mộ long trọng như vậy làm cái gì?”

“Người tôi phái đi đã bị người của Triệu Hùng giết chết!”

“Cái gì? Tổn thất bao nhiêu?”

“12 người!”

Lưu Vũ Tiến nghe xong giận không kềm được. Đấm một cái lên trên bàn, ra lệnh cho Sở Mai Nhiên: “Cho nổ phần mộ của Lý Hữu Chiến cho tôi!”

“Đã hiểu!” Sở Mai Nhiên lên tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, mắt Lưu Vũ Tiến lộ ra ánh sáng lạnh, lạnh giọng nói: “Triệu Hùng, dám giết người của tôi, tôi sẽ không để cho anh sống tốt!”

Lưu Vũ Tiến vội vã ra cửa, đi tới phòng của chị gái Lưu Văn Nhân.

Anh ta đá cửa xông vào.

Lưu Văn Nhân thấy người tới là Lưu Vũ Tiến, lạnh giọng hỏi: “Cậu tới làm cái gì?”

“Chị! Thằng nhóc Triệu Hùng kia giết người em phái đi. Lẽ nào chị còn muốn bảo vệ Triệu Khải Thời à?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

“Vậy chị và Triệu Khải Thời cùng một chỗ lâu như vậy, ông ta không nói bảo tàng nhà họ Triệu ở nơi nào à?”

“Không!”

Lưu Vũ Tiến cười lạnh một tiếng nói: “Được lắm! Chị đã bảo vệ Triệu Khải Thời như thế. Tôi cũng không tin sau khi động vào nhà họ Triệu, Triệu Khải Thời là người có tâm địa sắt đá?”