Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1334



Triệu Hùng nhìn thấy Triệu Hiền còn nguyên quần áo, chưa bị hành hung, vẻ mặt ủ rũ, anh liền đi về phía Ngô Hồng Chính. Triệu Hùng không nói gì, giáng một cú đấm trời giáng vào bụng Ngô Hồng Chính. Ngô Hồng Chính nói: 

“A…a…a!” Vẻ mặt đau khổ, Ngô lập tức ngã xuống đất ôm bụng. 

“Gọi…gọi người đến đây!” Ngô Hồng Chính vừa ngã trên mặt đất cố gắng chịu đựng đau đớn gọi tên vệ sĩ. Triệu Hiền sợ hãi đứng lép phía sau Triệu Hùng, cô chợt nhận ra mùi hương quen thuộc. 

“Anh Hùng, thật là anh sao?” Triệu Hiền kinh ngạc thốt lên với ánh mắt kinh ngạc. “Triệu Hiền, là anh!”

Nghe thấy tiếng Triệu Hùng, Triệu Hiền đã yên tâm hơn phần nào. 

Cô ấy bật khóc vì xúc động, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy eo Triệu Hùng.  

“Anh Hùng, cuối cùng em cũng tìm được anh!” Triệu Hiền bắt đầu khóc.

Lúc này, bốn tên vệ sĩ cao lớn xông vào cửa. Triệu Hùng an ủi Triệu Hiền nói: “Triệu Hiền, em buông anh ra trước đi, em ôm anh thế này, anh làm sao đánh được!” Triệu Hiền vâng khẽ lên một tiếng rồi vội vàng thả Triệu Hùng ra. Ngô Hồng Chính chỉ vào Triệu Hùng và nói với vệ sĩ: 

“Đem cô gái này ra khỏi anh ta!”

Bốn tên vệ sĩ liếc nhìn Triệu Hùng, thấy ánh mắt của người đàn ông này có chút đáng sợ. Nhưng họ tin rằng khi cả bốn người họ cùng hợp tác chắc chắn sẽ đánh bại được Triệu Hùng. Trước khi bốn người lao lên, Triệu Hùng đã lao vụt qua. Họ thấy thân hình của Triệu Hùng bay vút lên không trung, một đòn giáng xuống đá bay một người ngay lập tức. Khi thân thể đang rơi xuống, một nắm đấm nặng nề đã đánh trúng người kia. Người đàn ông bị Triệu Hùng dùng một nắm đấm tấn công, nghe thấy “rắc!” Có tiếng xương gãy trên cánh tay. Hai người còn lại tấn công Triệu Hùng mỗi người ra đòn bằng một nắm đấm. Triệu Hùng nhanh chóng ra tay, nắm lấy hai cánh tay của bọn họ rồi kéo họ va vào nhau. Cơ thể của hai người bất giác bị một lực mạnh kéo qua, họ nghe tiếng “rầm”, rồi va mạnh vào nhau, cả hai cùng ngã xuống đất. Bốn vệ sĩ vạm vỡ vừa được Triệu Hùng giải quyết. Triệu Hùng giẫm lên ngực Ngô Hồng Chính, vẻ mặt lạnh lùng nói: 

“Dám động Triệu Hiền, ông chán sống sao?”

“Anh Hùng tha thứ cho tôi, tôi biết mình đã sai! Buổi tối chỉ uống thêm vài ly rượu nên bốc đồng, đã phạm sai lầm. Anh Hùng, xin hãy thứ lỗi!”

Ngô Hồng Chính không ngờ võ thuật của Triệu Hùng lại mạnh như vậy, vệ sĩ mà anh thuê nhiều tiền như vậy đã nằm gục mỗi người một nơi, chẳng khác gì người giấy, thật là vô dụng. Triệu Hùng khó chịu với Ngô Hồng Chính, dám có ý đồ dâm loạn với em họ Triệu Hiền của mình, nếu không phải Triệu Hùng kịp thời đến cứu thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.  

“Tội lỗi tôi sẽ đồng ý tha thứ, nhưng vì ông đã dám động đến Triệu Hiền, hôm nay tôi sẽ cho ông cảm giác thế nào là không phải đàn ông.”

“Anh… anh muốn làm gì vậy?” Ngô Hồng Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Hùng, kinh hãi hỏi. 

“Tôi đương nhiên muốn phế bỏ ông! Làm cho ông trở thành thái giám." 

“Không! Anh hùng, tôi thật sự đã sai. Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi có thể cho anh tiền.” 

“Tiền?” Triệu Hùng giễu cợt nói: “Trong mắt tôi tiền chỉ là một đống giấy vụn. Ông cho rằng trên đời này chỉ cần có tiền là muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho ông biết dù hôm nay có thiên vương lão tử ở đây cũng không thể cứu được ông đâu!”

Triệu Hùng đang định ra tay với Ngô Hồng Chính liền nghe thấy tiếng Triệu Hiền nói:

“Anh Hùng, khoan đã! Dù gì ông ta cũng là người đã cứu em ở sân bốy!”

Triệu Hùng đem cái chân vừa nhấc, thu lại, nhìn về phía Triệu Hiền hỏi: 

“Triệu Hiền, em nói sao, em nói người này đã cứu em?”

Triệu Hiền gật đầu nói: “Coi như em và ông ta hết nợ.”

Triệu Hùng hạ chân xuống, đá vào mông Ngô Hồng Chính, nói: 

“Thật may cho ông đấy! Nếu không phải Triệu Hiền cầu xin thì hôm nay tôi đã hủy hoại ông rồi!” 

“Triệu Hiền, cám ơn cô!” Ngô Hồng Chính mồ hôi lạnh chảy ra trên mặt. 

Triệu Hiền nói với Ngô Hồng Chính: “Ông chủ Ngô, ông đã cứu mạng tôi, nhưng những gì ông làm với tôi vừa thật là không biết xấu hổ. Tuy nhiên, vì ông đã cứu tôi nên chúng ta bây giờ không còn sự ràng buộc nào nữa. Vấn đề của ngày hôm nay, tôi không muốn bị người khác đến. Nếu không, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

“Được, được, được!” Ngô Hồng Chính vội vàng gật đầu đồng ý.

Triệu Hiền nắm tay Triệu Hùng trìu mến nói: “Anh Hùng, chúng ta đi thôi!”

Triệu Hùng nói “ừm” và cùng Triệu Hiền rời đi.

Khách sạn Vân Á!

Sau khi trở lại xe, Triệu Hiền hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, sao anh lại ăn mặc thế này? Suýt chút nữa em không nhận ra anh."

Triệu Hùng đưa tay ra, một cái tinh xảo mặt da người rơi vào trong tay hắn. Anh ta đến để giải cứu Triệu Hiền, thay vì dùng mặt nạ của Trọng Ảnh thì lại dùng mặt nạ bình thường. Đó là loại mặt nạ thông thường sẽ không khiến mọi người nhìn vào khi bị ném vào đám đông. Triệu Hùng nói: "Ta đến thành phố Hải Vân làm ăn, Triệu Hân ngươi làm sao đến thành phố Hải Vân. Ngươi không nên ở nhà họ Triệu sao?"  

“Không phải chị dâu chưa nói với anh mọi chuyện sao?” Triệu Hiền chợt nhận ra điều gì đó, liền nói:

“Không đúng! Lúc em gọi điện thoại cho anh, một người đàn ông khác giọng rất giống anh nghe máy, anh Hùng, lúc đó có phải anh không?. Sao anh cũng ở Hải Phòng, thành phố Hải Vân anh cũng đang ở đây? Sao kì lạ vậy, rốt cuộc là anh đang ở đâu?”

Triệu Hùng cười nói: “Nghe em nói, anh cũng thấy rối quá. Anh cũng không giấu diếm em nữa. Người đang ở Hải Phòng là Trọng Ảnh, người đó giả mạo anh. Cậu ta là bằng hữu của anh, như em đã thấy rồi đấy!”

“Anh ta giả làm anh, người khác không nhận ra sao?” Triệu Hiền trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Triệu Hùng nói: “Đến chính anh còn không nhận ra, em làm sao có thể nhận ra được chứ?”

Triệu Hiền lắc đầu nói: “Em thật sự không thể nhận ra. Khi anh cải trang như vậy, anh đã hoàn toàn biến thành người khác.”

Triệu Hùng chạy chậm lại, đeo mặt nạ lên mặt lần nữa. Triệu Hiền hỏi: “Triệu Hiền, có chuyện gì vậy? Làm sao không ở trong nhà họ Triệu mà chạy đến thành phố Hải Vân?”

“Vâng, đây là một câu chuyện dài. Chúng ta về khách sạn đã, rồi em sẽ kể cho anh nghe!”

Triệu Hiền lo lắng Triệu Hùng biết được Triệu Khải Thời bị Lưu Vũ Tiến đưa đi, lái xe sẽ bị phân tâm. Những vụ tai nạn xe hơi dữ dội đều là do thiếu tập trung. Sau khi về khách sạn, Triệu Hùng đưa Triệu Hiền về phòng. Anh ta lột lớp mặt nạ cải trang trên mặt, sốt ruột hỏi: 

“Triệu Hiền, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Triệu Hiền mở bối nước khoáng trên bàn, nhấp một ngụm liền kể lại cho Triệu Hùng biết chính xác chuyện đã xảy ra. 

“Cái gì? Bố anh bị Lưu Vũ Tiến bắt đi để tìm bảo vật của nhà họ Triệu?” Triệu Hùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt đỏ ngầu, trông đầy khiếp sợ. 

“Anh Hùng, đừng kích động! Chỉ cần đại thúc đưa Lưu Vũ Tiến tìm được bảo vật của nhà họ Triệu, em tin Lưu Vũ Tiến sẽ không làm gì đại thúc đâu!”

Triệu Hùng lo lắng nói: “Bọn họ sẽ không tìm ra bảo vật đâu.”

“Tại sao?” Triệu Hiền khó hiểu hỏi. 

“Bởi vì bản đồ kho báu mà bố anh đưa cho Lưu Vũ Tiến là giả!”