Triệu Hùng biết được bố mình là Triệu Triệu Khải Thời đã bị Lưu Vũ Tiến bắt đi, đồng thời giao bản đồ kho báu giả của nhà họ Triệu cho anh ta. Nhất thời Triệu Hùng thấp thỏm lo lắng!
“Bản đồ giả?” Triệu Hiền nghe vậy sửng sốt.
“Anh Hùng, anh có biết bản đồ kho báu nhà họ Triệu của chúng ta thực sự giấu ở đâu không?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Anh biết!”
Anh không nói cho Triệu Hiền biết là anh đã lấy đi bảo vật của nhà họ Triệu.
Vì lấy được kho báu của nhà họ Triệu từ "núi Thiên Sào", nên "bản đồ kho báu" mà Triệu Khải Thời đưa cho Lưu Vũ Tiến phải là đồ giả. Triệu Hùng từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút, lông mày cau lại. Lần này khác với trước đây, một khi Lưu Vũ Tiến phát hiện bản đồ kho báu đó mà Triệu Khải Thời đưa cho mình là giả, rất có thể anh ta sẽ ra tay với Triệu Khải Thời ngay lập tức. Triệu Hùng như ngồi trên đống lửa, không thể ngồi yên được nữa, vừa đi lại vừa châm thuốc trong phòng. Triệu Hiền biết Triệu Hùng đang rất khó chịu, cô cố gắng gặng hỏi:
“Anh Hùng, anh đến thành phố Hải Vân có chuyện gì vậy?”
Triệu Hùng sắc mặt thay đổi, quay lại nhìn Triệu Hiền, hỏi:
“Triệu Hiền, em cũng bị trúng độc phải không?”
“Vâng! Em đã bị trúng độc cách đây một thời gian nhưng họ nói sẽ đưa thuốc giải cho em.”
“Anh đến thành phố Hải Vân để tìm hậu duệ của Thuật tĩnh. Nhà họ Triệu bị Tây Giao khống chế chỉ vì chất độc này. Nhà họ Triệu đang bị người khác điều khiển và chỉ có thể nhờ vả Am Cẩu.”
“Anh nói rằng thành phố Hải Vân có hậu duệ của Thuật tĩnh?”
“Anh đưa bác sĩ Hoa đến đây. Cô ấy đã từng nhìn thấy người thừa kế Thuật tĩnh ở Vân Hương. Họ là một cặp chị em tên Kim Châu và Ngọc Châu. Vì vậy, lần này anh bí mật đến Vân Hương để thử vận may lần này.”
Triệu Hiền nghe vậy chợt hiểu ra:
“Nói cách khác, người ở Hải Phòng là Trọng Ảnh giả mạo anh. Để bọn họ tưởng anh đang ở Hải Phòng?"
“Đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu.
“Anh Hùng, hiện tại đại thúc gặp nguy hiểm, chúng ta phải làm sao?” Triệu Hiền hoảng sợ hỏi.
Triệu Hùng thở dài nói: “Hiện tại anh cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể phái người tới hỏi thăm tình hình Nha Trang, đồng thời tiếp tục tìm kiếm hậu duệ của Thuật tĩnh. Nếu không có hậu duệ của Thuật tĩnh, nhà họ Triệu sớm muộn gì cũng tan thành mây khói. Triệu Hiền, em nên ở lại với anh! Hơn nữa, Triệu Niệm cũng đang ở đây. "
“Triệu Niệm?”
“Thôi được rồi, em nên đi ngủ sớm đi. Đã muộn rồi, em ngủ tạm ở phòng anh luôn, Ngày mai anh sẽ thu xếp phòng cho em để Triệu Niệm có thể ngủ cùng em.” Triệu Hùng nói.
Triệu Hiền vâng một tiếng rồi nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, vậy em đi tắm trước.”
Nhưng Triệu Hiền trước đó tay trắng ra đi vội vàng nên không mang theo gì cả. Triệu Hùng thấy Triệu Hiền có biểu hiện xấu hổ, liền tìm một chiếc áo sơ mi, đưa cho Triệu Hiền, bảo cô ấy đi thay trước. Chờ ngày mai mua quần áo cho cô ấy. Tranh thủ lúc Triệu Hiền đi tắm, Triệu Hùng đã thay đồ ngủ. Anh đang nghĩ cách cứu bố mình-Triệu Khải Thời. Sau khi suy nghĩ một hồi, Triệu Hùng vẫn không nghĩ ra cách nào hay. Nếu Triệu Hùng ra tay cứu Triệu Khải Thời, cơ hội được cứu là rất mong manh, thậm chí anh có thể không quay về được. Hiện tại việc tìm hậu duệ của Thuật tĩnh là nhiệm vụ cấp bách nhất.”
Sau khi Triệu Hiền từ trong phòng tắm đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi nam do Triệu Hùng đưa cho, hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp. Khi Triệu Hùng bỏ nhà ra đi, Triệu Hiền vẫn còn là một đứa trẻ. Trong một vài năm, cô ấy đã trở thành một minh tinh nổi tiếng ở Đông Nam Á. Triệu Hiền nhảy xuống giường, ôm lấy cánh tay Triệu Hùng, cười nói: “Anh Hùng, em đã lâu không ôm anh ngủ.”
“Chúng ta đều lớn cả rồi đấy!” Triệu Hùng cười.
Triệu Hiền như đang hồi tưởng lại, nhàn nhạt nói:
“Vâng, em còn nhớ khi còn bé, em chỉ dám núp sau lưng anh để nô đùa. Em thích nhất ôm lấy cánh tay của anh.Được ôm anh ngủ cho em cảm giác đặc biệt an toàn.”
“Đi ngủ sớm đi! Anh sẽ cố gắng tìm ra hậu duệ của Thuật tĩnh càng sớm càng tốt và tống khứ chất độc ra khỏi em.”
“Nhưng còn đại thúc thì sao? Anh không định cứu đại thúc sao?” Triệu Hiền chớp chớp một đôi mắt đẹp.
Triệu Hùng ngửa mặt lên trời vẻ mặt u sầu nói:
“Anh nghĩ, giữa tìm hậu duệ của Thuật tĩnh và cứu ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý để anh đi cứu ông ấy vào lúc này.”
Triệu Hiền hiểu rằng Triệu Hùng quá khó để đưa ra lựa chọn giữa hai người. Triệu Hiền ôm chặt lấy vòng tay của Triệu Hùng, hai ngày chạy trốn đã cho cô nếm trải sự sợ hãi và nguy hiểm nhất thế gian. Rúc vào bên cạnh Triệu Hùng, cô thật sự cảm thấy một cảm giác an toàn đặc biệt. Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Triệu Hiền đã sớm chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Triệu Hùng dậy sớm. Anh nhìn thấy Triệu Hiền đạp tung chiếc chăn bông ra và anh đã thay cho Triệu Hiền chiếc chăn bông khác. Triệu Hùng đến sô pha trong phòng khách, ngồi xếp bằng người để luyện nội công của Dịch Cân Kinh. Khi Triệu Hiền tỉnh lại, đã gần tám giờ sáng. Triệu Hùng thấy Triệu Hiền đã thức dậy, liền nói với cô:
“Triệu Hiền, em tắm rửa rồi ăn sáng đi.”
“vâng! Vậy anh xoay người đi, em thay quần áo.”
Triệu Hùng vừa quay lưng lại, bên tai có tiếng quần áo sột soạt. Thay đồ xong, Triệu Hiền vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Triệu Hùng đưa cho Triệu Hiền một chiếc mặt nạ phụ nữ và dạy cô cách sử dụng. Sau khi đeo chiếc mặt nạ đó vào, sẽ không ai nhận ra cô ấy. Triệu Hiền có vòng eo cong siêu chuẩn. Trang phục khoác lên người cô chẳng khác gì người mẫu dạo phố. Dù có thay đổi diện mạo, cô vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp. Triệu Hiền khoác tay Triệu Hùng ra khỏi phòng và tình cờ gặp Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ. Nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi phòng Triệu Hùng, cô gái ấy còn khoác tay Triệu Hùng một cách trìu mến. Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ lập tức sững sờ! Triệu Hùng cũng sững sờ một lúc, không ngờ lúc đi ra ngoài lại đụng phải Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ. Sau khi định thần lại, Hà Ngọc Kỳ chỉ vào Triệu Hùng, giọng nói quái dị cất lên:
“Anh được lắm, Triệu Hùng! Lần này anh cuối cùng cũng bị bắt gặp. Thì ra là anh phản bội Lý Thanh Tịnh, lén lút ngủ với phụ nữ khác.”
“Bây giờ có đầy đủ chứng cứ, Hoa Di cũng có thể làm chứng. Làm sao tôi có thể vu khống cho anh được?”
Hoa Di không ngờ rằng những người phụ nữ khác sẽ bước ra từ phòng của Triệu Hùng. Nhìn sự thân thiết của cả hai, không khó để biết rằng họ đã qua đêm với nhau vào đêm qua. Hoa Di lắc đầu, cảm thấy hơi thất vọng với những gì Triệu Hùng đã làm. Triệu Hùng sắp lên chức bố của bố đứa con, trong nhà có một người vợ như Lý Thanh Tịnh, không ngờ lại đi dây dưa với những người phụ nữ khác. Có vẻ như bất kể hiền nhân và hiền triết, hay anh hùng như thế nào, sau cùng thì cũng sẽ không qua vượt khỏi ải mỹ nhân! Triệu Hiền thấy Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ hiểu lầm mình, cố nặn ra một nụ cười, muốn xem vẻ mặt ngạc nhiên của họ. Vì vậy, cô không có buông tay Triệu Hùng mà còn nắm lấy cánh tay anh ấy. Triệu Hùng thấp giọng nói:
“Hoa Di, đừng nghe Hà Ngọc Kỳ nói bậy. Người bên cạnh tôi là Triệu Hiền.”
“Triệu Hiền?” Hoa Di sửng sốt.
Hoa Di nhìn về phía Triệu Hiền. Triệu Hiền rốt cuộc nhịn không được. Hahaha!
Triệu Hiền nở nụ cười, nhẹ mở môi nói: “Bác sĩ Hoa, là tôi đây! Tôi là Triệu Hiền.”