Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1396



Trong thung lũng Dược Vương, sẽ không đụng phải người khác, dù cho có đụng phải người khác thì cũng không sao. Cho nên, sau khi vào thung lũng Dược Vương, Triệu Hùng và Hoa Di gỡ mặt nạ trên mặt đi, khôi phục lại diện mạo thực sự.

Trên mặt đeo mặt nạ, giống như đắp thêm một lớp da, khiến người ta có cảm giác không được thoải mái. 

Trong lều treo đèn cắm trại, ánh đèn ấm áp chiếu sáng trưng cái không gian nhỏ hẹp này.

Triệu Hùng cùng với Hoa Di trò chuyện một hồi lâu mới lần lượt nằm xuống. Sau khi nằm xuống vẫn chưa buồn ngủ, không thể lập tức ngủ ngay. 

Hai người lại hàn huyên, trò chuyện thêm một chút, nói đi nói lại lại nói đến người nhà Triệu Hùng. 

“Triệu Hùng, nếu lấy được thuốc giải Tiêu Độc thì sẽ cứu bố anh trước hay là ra nước ngoài cứu người nhà họ Triệu trước?” Hoa Di hỏi Triệu Hùng.

“Anh muốn đến Nha Trang trước một chuyến! Nếu như có cơ hội thì cứu bố anh ra trước!” 

Hoa Di “ừ” một tiếng, nói: “Theo lý nên như vậy! Nhiều ngày thế rồi, không biết bọn họ thế nào nữa?”

“Người hiền tự có trời thương. Hy vọng bọn họ có thể cầm cự được cho đến khi anh mang thuốc giải Tiêu Độc trở lại.”

Triệu Hùng chợt nhớ tới chuyện nào đó mà tộc trưởng nói với anh, bèn hỏi Hoa Di: “Đúng rồi, Hoa Di! Anh nghe tộc trưởng nói, người tên là Ngân Châu đó theo một người đàn ông rời khỏi Miêu Trại. Người biết về Tiêu Độc trên đời này lại càng ít ỏi, em nói Chung Độc mà người nhà họ Triệu trúng phải có phải bắt nguồn từ cô Ngân Châu hay không?”

“Rất có thể!” 

“Cô Kim Châu kia là chị cô Ngân Châu. Nếu như biết chuyện này thì liệu có đưa thuốc giải Tiêu Độc cho chúng ta hay không?”

“Cái này…”

Hoa Di trầm ngâm một chút, nói: “Em chỉ gặp qua chị em gái họ một lần, không quá hiểu rõ tính cách của họ. Chúng ta đã đi tới bước này, chỉ có gặp được cô Kim Châu rồi mới nói được.”

Triệu Hùng thấy Hoa Di ngáp một cái, lộ ra vẻ buồn ngủ, bèn nói: “Hoa Di, nghỉ ngơi sớm chút đi! Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm dò vào bên trong thung lũng Dược Vương.”

“Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, xoay lưng lại, đem mặt quay về hướng bên này của lều vải. Anh võ công cao cường, tính cảnh giác mạnh, không sợ có thú dữ các loại đến đánh lén. 

Cũng không lâu lắm, Triệu Hùng nhận ra được Hoa Di hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ.

Triệu Hùng vẫn còn chưa buồn ngủ. Trong đầu anh đang nghĩ tới vợ Lý Thanh Tịnh và con. 

Rời đi lâu như vậy, Triệu Hùng thật nhớ vợ và con!

Nghĩ đến lần trở về này, Lý Thanh Tịnh đã qua ba tháng thai kỳ, hai người liền lại có thể chung đụng một chỗ. Triệu Hùng không khỏi tâm viên ý mã. 

Rất nhanh, Triệu Hùng cũng ngủ. 

Thời điểm nửa đêm, Triệu Hùng nghe phía bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng gầm gừ trầm thấp.

Anh thấy Hoa Di ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, bỏ ra bên ngoài xem thử một chút. 

Đứng ở trên đá cao, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện không ít ánh mắt màu xanh u ám.

Ánh mắt của động vật bình thường sẽ hiện màu xanh lúc buổi tối. 

Triệu Hùng không khỏi giật mình, đám động vật ẩn trong rừng kia dường như phát giác được nguy hiểm, rất nhanh biến mất không tung tích đâu nữa. 

Thấy đống lửa nhỏ dần, Triệu Hùng lại thêm chút củi vào trong. Sau khi xác nhận dã thú ở gần đó đã chạy xa, không còn nguy hiểm nữa, lúc này mới lại một lần nữa trở lại trong lều ở trong thông đạo. 

Sáng sớm, Triệu Hùng cảm giác được ánh nắng ban mai, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Thấy Hoa Di bên cạnh đang ngủ say, bên ngoài là thời tiết trời trong nắng ấm, liền chui ra khỏi lều vải, cầm kiếm dài lên đi ra bên ngoài. 

Đã lâu không luyện kiếm, Triệu Hùng đã có chút không quen tay nữa rồi. Cầm kiếm lên, ở trên sân trống trải, luyện “Bùi Mân Kiếm Pháp.”

Sau khi luyện kiếm pháp một hồi, cả người thoải mái hơn hẳn.

Bầu không khí ở thung lũng Dược Vương không tệ, cho người ta cảm giác tinh thần thoải mái, dễ chịu. Sau khi Triệu Hùng luyện kiếm pháp xong, tìm một tảng đá bóng loáng, ngồi xếp bằng ở phía trên, bắt đầu luyện nội công “Dịch cân kinh”.

Luyện được hai hồi, khí bẩn trong cơ thể bị tống ra ngoài không ít. 

Tinh thần Triệu Hùng trở nên sảng khoái, cầm kiếm dài lên, lại quay về trong thông đạo.

Thấy Hoa Di đã thức dậy, Triệu Hùng chào Hoa Di: “Hoa Di, chào buổi sáng!” 

“Chào buổi sáng! Hôm nay khí sắc anh nhìn không tệ nhỉ.” Hoa Di nói với Triệu Hùng. 

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Anh mới luyện công xong. Không khí ở đây tinh khiết, luyện nội công chưa gì đã thành công được phân nửa rồi, là một nơi tu luyện tốt hiếm thấy.”

Hoa Di nói: “Vậy chúng ta dọn cơm đi! Ăn điểm tâm xong, thì lên đường cho sớm. Hy vọng mấy ngày nay trời quang đãng, đừng vừa đi khỏi thông đạo là trời đổ mưa. Đến khi đó một chỗ tránh mưa chúng ta cũng không có.”

Sau khi hai người ăn sáng xong, Triệu Hùng lấy thảo dược hôm qua hái được, để lại ở trong thông đạo. Dù cho lúc trở lại không thể đi theo thông đạo này, nhưng cũng có thể nhờ ông tộc trưởng lấy thảo dược trong thông đạo ra. 

Sau khi chỉnh trang lại hành lí, Triệu Hùng đeo balo ở sau lưng. Anh vẫn như cũ nhảy lên tảng đá lớn, sau đó treo ngược người, kéo Hoa Di ra khỏi thông đạo. 

Ngày hôm qua lúc hái thuốc, Triệu Hùng và Hoa Di đã vạch xong đường đi.

Hai người sẽ đi dọc theo con đường lớn rộng rãi ở thung lũng, bắt đầu tìm từ nam qua bắc. 

Trên đường, thỉnh thoảng có thể thấy một ít xương cốt của động vật. Có vài bộ xương đã bốc mùi hôi thối, ngập trong sương mù, cái này chính là cái gọi là “chướng khí!”.

Hoa Di có thuốc để giải chướng khì, hai người thuận lợi qua được nơi có chướng khí.

Ngay tại lúc này, từ phía xa xa truyền đến một tiếng hổ gầm. 

Tiếng gầm này làm cho Hoa Di cùng với Triệu Hùng giật mình. 

Triệu Hùng tuy võ công cao cường nhưng cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Không ngờ ở nơi như thung lũng Dược Vương này còn có hổ hoang. 

Khu vực Vân Hương, ngược lại là rải rác có hổ. Ví dụ như hổ Hoa Nam và hổ Bengal. 

Hổ là vua của muôn loài, tuy có truyền thuyết Võ Tòng đánh hổ, nhưng Triệu Hùng vẫn chưa được thấy tận mắt. 

Loài hổ này, khi trưởng thành nặng đến bốn, năm trăm cân, nặng hơn một chút tầm sáu, bảy trăm cân cũng có. 

Khí lực của hổ rất kinh người, nếu thật sự đụng phải, thì ngay cả Triệu Hùng cũng không nắm chắc phần thắng. 

Hoa Di sợ hãi, nhích người lại gần Triệu Hùng. Triệu Hùng nhìn thấy Hoa Di lo lắng, bèn kéo tay Hoa Di.

Nhất thời, một dòng nước ấm từ bàn tay to lớn của Triệu Hùng truyền sang, khiến kiêng kỵ của Hoa Di nhoắng một cái bay sạch. 

“Theo sát anh!” Triệu Hùng dặn dò Hoa Di. 

Hoa Di “ừ” một tiếng, dán chặt ở bên người Triệu Hùng. 

Triệu Hùng vểnh tai, cẩn thận lắng nghe. Sau tiếng hổ gầm này, tất thảy đều yên tĩnh trở lại. 

Hoa Di hỏi Triệu Hùng: “Khi nãy là hổ à?”

“Hẳn là vậy!” Triệu Hùng an ủi Hoa Di: “Con hổ kia hẳn là đi xa rồi, chúng ta đi vòng vòng ở đây, dọc theo trên đường mòn này.”

Hổ là động vật sống một mình, không sống bầy đàn như sư tử. 

Sau khi đi một đoạn đường, phía xa đột nhiên truyền tới tiếng người kêu “Cứu mạng! Cứu mạng!” 

Triệu Hùng nghe thấy thanh âm này có chút quen tai, cẩn thận nghe kĩ, sắc mặt không khỏi đại biến.

“Là Lạc Vinh! Anh ta đang gọi cứu mạng! Hoa Di, chúng ta phải nhanh lên một chút, Lạc Vinh gặp nguy hiểm.”