Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1397



Sau khi Lạc Vinh kêu mấy tiếng thì không có thanh âm gì nữa. 

Triệu Hùng xác định phương hướng, kéo tay Hoa Di, xuyên qua rừng cây. Chỉ thấy chỗ bãi cỏ xanh mơn mởn, đang có một con trăn Hoa Ban lớn dài chừng bảy, tám thước.

Con trăn lớn này cuốn chặt lấy Lạc Vinh. Cái đầu Lạc Vinh rũ thấp xuống, không rõ là sống hay là chết.

Thấy một màn này, Hoa Di cả kinh trợn mắt há mồm.

Triệu Hùng bỏ tay Hoa Di ra, dặn dò: “Hoa Di, em ở một bên chú ý an toàn!” Vừa nói, vừa rút kiếm dài, vọt tới bên người con trăn lớn. 

Con trăn cảm giác được mình gặp nguy hiểm, ngẩng đầu lè cái lưỡi đỏ thắm, đầu ngẩng cao nhìn hướng Triệu Hùng, dường như đang thị uy với anh!

Con trăn này dữ tợn, Thỉnh thoảng khẻ cái lưỡi dài, khiến người khác có cảm giác nhìn mà phát sợ. 

Đây là lần đầu tiên, Triệu Hùng cùng với Hoa Di đụng phải động vật nguy hiểm từ sau khi vào thung lũng Dược Vương. 

Trước nghe được tiếng hổ gầm, mặc dù chắc chắn nơi này có cọp, nhưng vẫn chưa có thấy tận mắt. 

Nhưng con trăn trước mặt đây lại là gần trong gang tấc. 

Con trăn thấy không dọa Triệu Hùng lui được, há cái miệng to như cái chậu cắn tới hướng Triệu Hùng. 

Triệu Hùng tay cầm kiếm dài nghênh đón, chân đạp chữ “Duệ” trong Cuồng Vân Bộ Pháp, tránh được công kích của con trăn, một kiếm đâm trúng vị trí đầu trăn.

Vốn muốn đâm về phía mắt, nhưng chẳng qua là con trăn vô cùng linh hoạt, bị nó tránh được.

Một kiếm này đâm trúng đầu, con trăn lập tức rụt đầu lùi về. Đầu bị thương nặng khiến con trăn tức đến phát điên.

Chỉ thấy con trăn buông Lạc Vinh bị siết chặt ra, thân trăn vẫy, cái đuôi nhanh chóng quất đến hướng Triệu Hùng đứng. 

Cơ thể Triệu Hùng nhảy lên thật cao, lúc hạ xuống, chờ đúng thời cơ, hai tay nắm chặt kiếm dài, đâm vào đuôi rắn.

Bởi dùng sức quá mạnh nên đã xuyên thủng cả đuôi trăn. Mà thanh kiếm dài trong tay chẳng qua là thanh kiếm thông thường, dưới cường độ mạnh thế này, liền vang lên một tiếng “keng!” gãy ngang.

Thấy kiếm trong tay đã gãy, Triệu Hùng còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cái thân trăn đang kịch liệt giảy dụa kia quăng ra ngoài. 

Mắt thấy cả người sắp đụng vào trên thân cây, cả cơ thể Triệu Hùng nhanh chóng điều chỉnh lại, hai chân chợt đá một cái vào thân cây, cả người Triệu Hùng đáp đất vững vàng. 

Con trăn giận dữ vô cùng, gương cái miệng to, chớp mắt một cái đã đến gần Triệu Hùng. 

Triệu Hùng giật mình, vội vàng tránh về phía sau thân cây. 

Liền nghe “rắc!” một tiếng, sau đó là tiếng “răng rắc” kéo theo, cái cây to chừng miệng chén trong nháy mắt bị đuôi con trăn quật ngã.

Thấy con trăn đuổi theo Triệu Hùng rồi, Hoa Di vội vàng chạy đến bên cạnh Lạc Vinh, thấy anh ta vì hô hấp bị bóp nghẹn, nên gương mặt chuyển màu tím ngắt.

Hoa Di sờ mạch đập của Lạc Vinh một cái, thấy còn đang đập, không khỏi yên tâm lại. 

Sau khi cởi áo khoác trên người Lạc Vinh ra, đặt anh ta nằm dưới đất, để cho anh ta được hít thở không khí trong lành, Hoa Di kêu lên ở bên tai Lạc Vinh: “Lạc Vinh! Lạc Vinh!”

Gọi cả nửa ngày, Lạc Vinh cũng không có phản ứng gì. 

Có điều, Hoa Di cũng không lo lắng, ít nhất thì Lạc Vinh cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, anh ta tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

Lại nhìn Triệu Hùng bên kia thêm một cái, thấy cây kiếm Triệu Hùng dùng bị gãy nửa, con trăn cũng bị thương nặng.

Trên người con trăn đã bị thương khắp nơi. Con trăn đau đến mức không ngừng giãy dụa cái thân hình to lớn của mình, khiến cây cối nhỏ ở xung quanh gãy nát. 

Hoa Di nhìn mà sợ hết hồn hết vía!

May thay Lạc Vinh gặp được bọn họ. Nếu không bây giờ Lạc Vinh hẳn đã chết chắc. 

Sau khi con trăn bị thương thì nhanh chóng bỏ chạy vào trong rừng cây. 

Triệu Hùng đánh đến hăng, lúc đang đánh nhau liếc về phía Hoa Di, thấy Lạc Vinh nằm thẳng cẳng dưới đất, cho là anh ta bị con trăn này siết chết rồi. 

Trong lòng bùng lên một cơn giận. 

Loại súc sinh hại người này giữ lại cũng vô dụng, phải làm thịt nó để báo thù thay cho Lạc Vinh. Đây chính là suy nghĩ trong lòng Triệu Hùng. 

Triệu Hùng thấy con trăn muốn chạy trốn, cơ thể nhảy mấy cái, đuổi theo con trăn. 

Con trăn cảm giác được nguy hiểm, vung đuôi quất đến hướng Triệu Hùng. 

Triệu Hùng cùng con trăn đánh một hồi, đã có kinh nghiệm. 

Chiêu thức của con trăn này đơn giản chỉ là quất, nuốt, cắn, siết.

Chiêu thức lợi hại nhất của trăn chính là siết. Chỉ cần không bị nó siết lấy thì không có nguy hiểm gì. 

Độc tính của trăn rất thấp, cho nên Triệu Hùng cũng không sợ nanh độc của nó.

Sau khi tránh được công kích của con trăn, Triệu Hùng nhấc chân, cả người nhảy lên trên cây, dồn nội lực xuống cánh tay, tay cầm kiếm gãy, chém xuống hướng đầu trăn.

Con trăn vì đang ở trong khu vực hẹp, cơ thể bị mấy cái cây lớn cản trở, khó mà phát huy ưu thế cơ thể linh hoạt của mình, xoay người rất khó khăn. 

Còn chưa chờ trở mình, cây kiếm gãy trong tay Triệu Hùng đã chém vào vị trí đầu trăn. 

Kiếm trong tay Triệu Hùng mặc dù chỉ là một thanh kiếm thông thường, nhưng sau khi lồng nội lực vào bên trong, không khác gì với một cái thần binh lợi khí. 

Lưỡi kiếm trở nên vô cùng bén nhọn, chém đứt một nửa đầu con trăn. Lưỡi kiếm lại một lần nữa nâng cao, lại một nhát kiếm khác, chém đứt đầu con trăn nọ. 

Đầu trăn bay ra xa, cho đến khi không thấy đâu nữa. 

Máu màu đỏ từ chỗ bị chém đứt phun ra ngoài. Triệu Hùng sợ văng đến trên người, cơ thể nhanh chóng lui về sau. 

Đầu trăn mặc dù đã bị chém nhưng cơ thể con trăn này vẫn còn đang không ngừng cử động, khiến cây cối xung quanh bi quất thành một mảnh hỗn độn. Không khó tưởng tượng ra khí lực của con trăn này rốt cuộc lớn tới nhường nào! 

Dần dần, thân rắn không còn sức, “phịch” một tiếng, nặng nề ngã xuống đất. 

Triệu Hùng không nhìn thi thể con trăn này nữa, trong lòng lo cho an nguy của Hoa Di, cũng muốn xem thử Lạc Vinh rốt cuộc thế nào, bèn nhanh chóng chạy đến chỗ Hoa Di đứng. 

“Hoa Di, Lạc Vinh thế nào?” Sau khi đi đến gần, Triệu Hùng hỏi Hoa Di. 

“Anh ta không sao, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh thôi. Sắp tỉnh lại rồi!” Hoa Di nói. 

Hoa Di không thấy tình hình vật lộn của Triệu Hùng và con trăn, cô ấy quan tâm hỏi: “Con trăn kia đâu?”

“Bị anh giế t chết rồi!”

Hoa Di “ừ” một tiếng, cười nói với Triệu Hùng: “Anh nhìn anh coi, hành xử hệt như một tay tội phạm giết người.”

Triệu Hùng cúi đầu nhìn một cái, trên người vẫn dính không ít máu rắn. 

Triệu Hùng cười khổ một cái, nói: “Con trăn kia quá khó đối phó. Thật may nó chạy đến một chỗ hẹp nên anh mới chém chết được nó! Thiếu chút nữa thì để nó chạy mất rồi!”

“Anh như này cũng đủ kinh hồn rồi! Bằng vào thực lực một mình, chém chết trăn lớn. Nếu như không phải em biết bản lĩnh của anh thì em cũng không tin một mình anh lại có thể giết được con trăn lớn thế kia. Con trăn kia chắc cũng đến bảy, tám thước nhỉ?”

“Chắc cỡ đấy!” Triệu Hùng gật đầu một cái.

Ngay lúc này, Lạc Vinh đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó mơ màng tỉnh lại. 

Thấy Lạc Vinh đã tỉnh, Hoa Di ngồi xổm xuống, quan tâm dò hỏi: “Lạc Vinh, bây giờ anh thấy sao?”

Lạc Vinh thấy hai người xa lạ đứng trước mặt, nhưng nghe thanh âm của Hoa Di lại thấy quen tai vô cùng. Bởi vì mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa phải là nhanh nhạy cho lắm. 

Anh ta thấy Triệu Hùng trên người dính đầy máu tươi, đang nhìn mình chằn chằm. Cả người sợ run lập cập. 

“Các người là ai?” Lạc Vinh lộ ra thần sắc hoảng sợ, nhìn Triệu Hùng và Hoa Di, hỏi. 

Triệu Hùng kinh ngạc, cho là Lạc Vinh bị con trăn kia làm cho sợ đến choáng váng. Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Di, ngay lập tức biết ngay là chuyện gì. 

Anh cố tình đùa giỡn một chút với Lạc Vinh, làm dịu bầu không khí đi một ít, cười hỏi ngược lại: “Em đoán xem? Mới tách ra chưa đến mấy ngày, cái tên này không phải là không nhận ra chúng tôi nữa rồi chứ?”