Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1403



Hoa Di lo lắng Kim Châu sẽ cãi nhau với Triệu Hùng vì chuyện "Cô Ngân Châu", liền vội vàng giải thích: "Cô Kim Châu, mong cô đừng kích động. Triệu Hùng cũng chỉ là lo lắng cho an toàn của người thân trong gia tộc mà thôi, không hề có ý xúc phạm ai cả. Chỉ có điều chúng tôi nghe nói cô Ngân Châu không ở Vân Hương, nên mới…"

"Hơn nữa, lúc nãy chính cô cũng nói rằng, ở Vân Hương ngoại trừ hai chị em cô ra thì e rằng không có kẻ thứ ba biết thuật tĩnh."

Sau khi Kim Châu nghe thấy những lời nói của Hoa Di, cô ấy liền trầm mặc một chút.

Em gái của cô, Ngân Châu vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng cô. Vì một người đàn ông, em gái cô sẵn sàng từ bỏ bản thân, từ bỏ thuật tĩnh.

Nếu suy nghĩ kỹ lại, những điều Triệu Hùng và Hoa Di nói cũng không phải không có lý.

Sau khi Ngân Châu rời khỏi Vân Hương, cô ấy đã làm những việc gì, Kim Châu căn bản không thể biết được. Hiện tại lại phát sinh ra việc cả gia tộc họ Hùng bị trúng thuật tĩnh, rất có khả năng liên quan đến em gái của cô.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Kim Châu cũng hòa hoãn hơn, cô lên tiếng: "Nếu em gái tôi thật sự gây ra chuyện này, vậy thì tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Tuy nhiên, điều chế được tiêu độc là một chuyện rất khó, điều chế được thuốc giải lại càng khó hơn. Nói thật với mọi người, tôi cũng không có thuốc giải."

“Cô không có thuốc giải sao?” Triệu Hùng nghe thấy vậy thì giương mắt đờ đẫn, cả người như hóa đá tại chỗ.

Anh vượt qua bao khó khăn gian khổ để đến được Vân Hương, chính là để tìm kiếm người kế thừa thuật tĩnh, tìm được người có thể giải độc cho cả gia tộc họ Triệu. Nhưng một câu nói không có thuốc giải của Kim Châu không khác gì việc dội một gáo nước lạnh vào người Triệu Hùng.

Hoa Di cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Triệu Hùng, trong lòng cô ấy cũng cả cảm thấy rất khó chịu.

“Cô Kim Châu, chẳng lẽ trúng phải tiêu độc rồi thì không có thuốc nào có thể giải được sao?” Hoa Di không cam tâm bỏ cuộc, liền lên tiếng hỏi.

“Tôi biết cách điều chế một phương pháp giải độc tiêu độc khác, nhưng vẫn thiếu một số dược liệu quan trọng.” 

Kim Châu nói tiếp: “Tôi ở Thung lung Dược Vương lâu lâu như vậy cũng là vì muốn điều chế được thuộc giải tiêu độc. Chỉ có điều…”

Triệu Hùng và Dao Châu nghe thấy vậy, hai mắt liền lóe lên một tia hy vọng, cả hai đều đồng thanh: “Chỉ có điều gì?”

"Chỉ là có hai vị thuốc, một là chi ngải, hai là kim mẫu tuyết liên, hai loại dược liệu này khá khó tìm, Tôi đã thử qua vô số phương pháp rồi nhưng vẫn không thể lấy được."

Hoa Di là một bác sĩ, am hiểu lý thuyết y học, cảm thấy lời nói của Kim Châu rất khó hiểu, liền nói: “Cô Kim Châu, chi ngải là một dược liệu có độc.”

"Đúng vậy. Mặc dù nó chứa một lượng chất độc cực lớn, nhưng có thể dùng nó để lấy độc trị độc, chỉ cần biết cách kiểm soát liều lượng là được. Cô là một bác sĩ, chắc cũng hiểu rằng, chi ngải có công dụng lấy độc trị độc, chuyên trị những vết thương do rắn cắn, sâu bọ đốt, hoặc là những vết thương bị nhiễm trùng, mưng mủ, nhưng nếu muốn điều trị tận gốc, thì phải sử dụng thêm kim mẫu tuyết liên mới được.”

Sau khi nghe Kim Châu nói xong, Triệu Hùng sốt ruột hỏi: “Cô Kim Châu, vậy chi ngải và kim mẫu tuyết liên ở đâu?”

“Trên kia.” Ánh mắt của Kim Châu lập tức hướng lên phía trên thác nước.

Kim Châu nhìn Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Tôi biết anh rất muốn cứu gia tộc của mình, nhưng tôi không thể không nhắc nhở anh, phàm là những thiên tài dị bảo, đại đa số đều được mãnh thú bảo vệ. Trên đó có một cặp mãng xà một đực một cái bảo vệ kim mẫu tuyết liên. Kim mẫu tuyết liên này là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, ba năm mới nở hoa một lần, ba năm mới kết trái một lần. Tính ra, bắt đầu từ ngày mai cây sẽ bước vào thời kỳ trưởng thành. Nhưng hai con mãng xà đó vô cùng hung hãn, tôi đã thử mấy lần rồi, nhưng đều tay không ra về, thậm chí còn có lần suýt nằm trong bụng rắn."

“Cô Kim Châu, không phải cô rất am hiểu về độc trùng sao, chẳng lẽ cô không thể chế ngự được chúng?”  Hoa Di bất giác nhớ đến những con rắn bị Triều Hùng giế t chết.

Kim Châu gật đầu, nói: “Đúng vậy. Hai con mãng xà này thường ngày ăn kim mẫu tuyết liên, sớm đã thoát thai đổi cốt, nói theo cách dân gian của chúng tôi thì chúng đã thành tinh rồi, dĩ nhiên không phải là biến thành xà tinh giống như trên TV.”

Kim Châu mỉm cười, làm dịu bầu không khí, nói: "Nhưng lớp da của hai con mãng xà này vô cùng cứng cáp, những thanh kiếm bình thường không thể làm chúng bị thương. Một con mãng xà đã khó xử lý rồi, huống chi là hai con."

"Lúc chúng tôi mới đến Thung lung Dược Vương có g iết chết một con mãng xà dài khoảng bảy tám mét, chẳng lẽ đó là con của hai con mãng xà đó?"

"Cái gì? Mấy người đã giết mọt con mãng xà?" 

Kim Ngọc nghe xong lời nói này thì vô cùng kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Hùng, hỏi: "Anh có thể giết nó sao?"

Triệu Hùng gật đầu.

"Thung lũng dược vương có một quy luật bất thành văn, đó là nếu như mấy người gặp một con mãng xã, nhất định phải trốn đi. Mấy người giế t chết con mãng xà con của cặp mãng xà đó, nếu như chúng nó biết được, chắc chắn sẽ tìm mấy người báo thù." 

Kim Châu nhìn Triệu Hùng: “Nếu như anh đã giết con rắn con đó thì chắc chắn trên người anh vẫn còn lưu lại mùi máu của nó, lại càng dễ trở thành mục tiêu số một của chúng. Tôi khuyên mọi người rời khỏi thung lung dược vương càng sớm càng tốt."

“Tôi sẽ không rời khỏi đây.” Triệu Hùng kiên quyết nói.

"Cô Kim Châu, nếu như tôi giúp cô lấy được chi ngải và kim mẫu tuyết liên, thì cô có thể điều chế được thuốc giải tiêu độc chứ?"

“Được.” Kim Châu gật đầu.

"Vậy tôi sẽ giúp cô lấy hai loại thảo dược này."

Kim Châu nhìn chằm chằm Triệu Hùng: “Lẽ nào anh vì an nguy của cả gia tộc mình mà đến mạng của mình cũng không cần nữa sao?”

"Đàn ông có những việc nên làm, có những việc không nên làm. Tôi biết bản thân mình đang làm gì."

Nhìn thấy Triệu Hùng quyết tâm lấy bằng được chi ngải và kim mẫu tuyết liên như vậy, Hoa Di cũng không thể khuyên can được anh.

Bọn họ từ Hải Phòng xa xôi đến tận Vân Hương, nếu như tay không trở về, sau này sẽ không còn bất cứ cơ hội nào tìm thuốc giải tiêu độc nữa.

Với tính cách của Triệu Hùng, một khi đã bắt tay vào làm chuyện gì chắc chắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.

Kim Châu gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì mọi người đi theo tôi đi. Ngày mai mới là thời kỳ kim mẫu tuyết liên trưởng thành, nếu như lấy từ bây giờ, hiệu quả sẽ bị giảm đi nhiều. Tôi đưa mọi người về chỗ ở của tôi. Chúng ta bàn bạc một chut, xem xem ngày mai làm thê nào để lấy được hai loại dược liệu."

Triệu Hùng và Hoa Di đều gật đầu, bước theo Kim Châu, quay người rời khỏi thác nước.

Nhìn thấy Lạc Vinh vẫn còn đứng ngây người ở đó, Triệu Hùng liền hét lên với anh ta: “Lạc Vinh, đi thôi.”

Lạc Vinh “Ừ” một tiểng rồi vội vàng đuổi theo.

Không dễ gì mới đến được trung tâm Thung lung Dược Vương, Lạc Vinh không cam lòng cứ như vậy mà rời đi.

Khi nghe thấy Triệu Hùng muốn lấy được hai loại thảo dược chi ngải và kim liên tuyết mẫu, Triệu Hùng là ân nhân của anh ta, dĩ nhiên anh ta sẽ không tranh giành hai loại thảo dược này với Triệu Hùng.

Nhưng ngay cả khi anh ta không hái Được kim liên tuyết mẫu hay là chi ngải, thì anh vẫn muốn lấy được tử đan tham, hà thủ ô, hay huyết kiện cũng được, chí ít thì cũng không đên nỗi tay không quay về, còn có thể bán được ít tiền.

Ba người Triệu Hùng bước theo Kim Châu, băng qua khu rừng, đi đến một sườn núi khác.

Ở đây có một hang động lớn hơn, cũng nằm trên một vách núi cao. Nó cách mặt đất khoảng hai tầng lầu, nhưng có một cầu thang bằng đa nhân tạo dẫn lên.

Điều khiến Triệu Hùng, Lạc Vinh và Hoa Di lo lắng là con hổ vằn đang nằm cách đó không xa.

Thấy người lạ đến, con hổ vằn đứng phắt dậy: “Grừm… grừm…”

Con hổ gầm vài tiếng, khiến Lạc Vinh sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Kim Châu huýt sáo một tiếng, con hổ mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống.

Cô ấy nói: “Đừng lo lắng. Nếu mọi người không trêu chọc nó, nó sẽ không làm hại mọi người đâu.”