Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1404



Hang động nơi Kim Châu sống có đầy đủ các vật dụng thiết yếu hàng ngày. Tuy nhiên, loại hang động đơn sơ này trông giống như một nơi sinh sống của những kẻ hoang dã.

Triệu Hùng bất giác nghĩ đến những cuốn sách lịch sử anh từng đọc qua, trong đó viết rằng, đại đa số xương cốt của người Trái đất thời nguyên thủy đều được tìm thấy trong các hang động. Điều đó đã cho thây, loài người khi xây dựng chỗ ở, sẽ ưu tiện chọn những hang đá, sơn động.

Triệu Hùng thấy hang động này rất rộng rãi, bốn người ngủ cũng không có vấn đề gì, liền chuẩn bị qua đêm ở đây.

Hai bên hang động đều treo rất nhiều thịt khô, xem ra thức ăn ở chỗ Kim Châu không tồi, ngoại thịt khô ra, còn có một số hoa quả dại và rau dại.

Mùa này là lúc có rất nhiều rau dại, Kim Châu là dân bản địa nên cô ấy đương nhiên biết phải hái loại rau dại nào.

Sau khi vào hang, Hoa Di ngồi bên cạnh Kim Châu, cùng cô ấy trò chuyện.

Bởi vì hai người bọn họ đã gặp nhau trước đó, sau này Hoa Di lại lấy ra tín vật của Miêu Vương, nên chỉ trong nháy mắt, thiện cảm của Kim Châu dành cho Hoa Di, Triệu Hùng và Lạc Vinh cũng tốt hơn rất nhiều.

Hoa Di lên tiếng hỏi Kim Châu: “Cô Kim Châu, chi ngải ở những chỗ khác cũng có. Tại sao bắt buộc phải lấy chi ngải ở trên vách núi chỗ thác nước?"

Kim Châu mỉm cười, bắt đầu giải thích: "Bác sĩ Hoa, cô thử nghĩ xem. Nơi mà kim mẫu tuyết liên sinh trưởng và phát triển lại là nơi có thể hấp thu được những tinh hoa của mặt trăng và mặt trời. Kim mẫu tuyết liên ở thung lung Dược Vương không giống vơi những nơi khác. Những kim mẫu tuyết liên bình thường chỉ cần chín đến mười tháng là nở hoa, còn kim mẫu tuyết liên ở thung lung Dược Vương kỳ thực ra được gọi là tuyết vương khao, là một chủng loại rất đặc biệt của kim mẫu tuyết liên. Độc tính của tuyết vương khao rất lớn, gấp rất nhiều lần những thảo dược bình thường, là khắc tinh của tiêu độc. Trên thế gian này, mọi sự vật đều có tương sinh tương khắc, giống như trời với đất, mưa với gió, lục địa với đại dương. Tiêu độc cũng không phải là không có cách chữa trị, chỉ cần tìm một loại dược liệu có chất kịch độc là được. Những phương thức giải độc mà tổ tiên để lại đều bị em gái tôi lấy đi rồi."

Triệu Hùng nghe thấy vậy, càng dám khẳng dịnh rằng kẻ đầu sỏ việc hạ độc cả gia tộc họ Triệu chính là “cô Ngân Châu”, bởi vì trong tay Tây Giao có thuốc giải độc.

Triệu Hùng nhìn thấy Lạc Vinh thấn hồn lạc phách từ nãy đến giờ, anh biết là vì hôm nay Lạc Vinh không lấy được bất cứ dược liệu nào nên mới chán nản, ầu não, liền vỗ vai anh ta, lên tiếng an ủi: “Không cần vội vàng, đợi tôi lấy được chi ngải và kim liên tuyết mẫu xong, tôi sẽ giúp cậu lấy những dược liệu quý hiếm khác.”

“Cảm ơn anh Hùng.” Một nụ cười bất đắc dĩ nở trên gương mặt Lạc Vinh.

Ở Thung lũng Dược Vương, dược liệu quý hiếm nhất chính là "kim mẫu tuyết liên". Triệu Hùng muốn dùng dược liệu này làm thuốc giải độc, dĩ nhiên Lạc Vinh sẽ không tranh giành với anh, chỉ đành tập trung vào những dược liệu khác như hà thủ ô, tử đan tham và huyêt kiệt.

Kim Châu nghe thấy cuộc hội thoại giữa Triệu Hùng và Lạc Vinh, liền vô cùng xúc động, cô ấy nói: “Nếu như mọi người không có năng lực tự bảo vệ bản thân, tôi khuyên mọi người sau này đừng đến thung lung Dược Vương nữa. rằng ở đây có rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhưng cũng tiềm tàng không ít nguy hiểm, mười người đến thung lung Dược Vương thì chín người phải bỏ mạng.”

Lạc Vinh chỉ “Ừm” một tiếng, không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Ngoại trừ Triệu Hùng và Hoa Di biết được tình cảnh của anh ta, những người khác làm sao có thể biết được nỗi đau trong lòng anh ta?

Lạc Vinh thực sự rất sợ nghèo.

Sau khi nhà họ Lạc phá sản, anh ta đi đến đâu cũng bị người ta chèn ép, đến đâu cũng bị người ta cười nhạo. Những ngày tháng tủi nhục như thế này, anh ta quả thực không chịu nổi được nữa.

Nếu như anh ta chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng còn vợ con anh ta thì sao?

Lạc Vinh hạ quyết tâm không thể tốn công đến đây rồi lại tay trắng ra về, nhất định anh ta phải lấy được một vài dược liệu quý.

“Mọi người nói chuyện trước đi, tôi đi ra ngoài một lát.” Triệu Hùng đứng dậy, bước ra ngoài hang động.

Kim Châu lên tiếng dặn dò Triệu Hùng: “Đừng đi xa quá, lát nữa tôi mời mọi người ăn thịt nướng.”

Hiếm khi có cơ hội gặp lại một người bạn cũ như Hoa Di, nên Kim Châu cũng dần dần cởi mở hơn, dẻo miệng hơn.

Kim Châu dặn dò Triệu Hùng không được đi quá xa, là bởi vì cô sợ nếu anh đi xa quá sẽ gặp nguy hiểm.

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng rồi bước ra ngoài hang động.

Sau khi ra khỏi hang, Triệu Hùng bước tới chỗ con hổ vằn.

Triệu Hùng muốn thử khả năng giao tiếp với động vật của mình, anh vừa huýt sáo, vừa thử giao tiếp con hổ.

Thấy Triệu Hùng đang đi tới, con hổ liền nhe nanh há mồm, nhưng một lát sau, nó cũng dần bình tĩnh lại.

Triệu Hùng cố gắng biểu thị thiện ý của mình với con hổ. Dường như con hổ cũng biết rằng Triệu Hùng là bạn của Kim Châu nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nó liền nhận lấy thiện ý của Triệu Hùng.

Con hổ đã trở nên bình tĩnh hơn, giống hệt một con mèo con, nằm im ở chỗ đó.

Triệu Hùng đạp một cước cuồng vân hộ pháp, lặng lẽ đi đến bên cạnh con hổ, nếu như con hổ bất ngờ nổi điên, liền có thể xoay người bỏ chạy.

Khi Triệu Hùng đến gần con hổ, nó chỉ liếc nhìn anh, không hề tỏ ra bất cứ một tia kích động nào.

Triệu Hùng thử sờ đầu con hổ, con hổ cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Triệu Hùng lúc này đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có vẻ như kỹ năng trò chuyện với động vật Trọng Ảnh dạy anh có hiệu quả không tồi.

Đúng lúc này, giọng nói của Kim Châu vang lên cách đó không xa

“Làm sao anh có thể đến gần nó?” Kim Châu đứng cách đó không xa, hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười nói với cô ấy: "Cô làm như thế nào, thì tôi làm như thế nấy."

“Anh có thể giao tiếp với động vật sao?” Kim Châu lên tiếng hỏi, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng.

Triệu Hùng liền gật đầu.

Kim Châu đi đến bên cạnh anh, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nói: "Con người anh rất kỳ lạ. Có bản lĩnh không tồi. Tôi còn tưởng rằng trên thế gian này chỉ có hai chị em tôi mới biết giao tiếp với động vật, không ngờ rằng anh cũng có kỹ năng này."

Triệu Hùng hỏi ngược lại Kim Châu: "Cô đã thuần hóa con hổ này như thế nào?"

"Tôi đã cứu mạng nó. Lúc đầu bản tính hoang dã trong con hổ này rất cao, không dễ thuần hóa cho lắm. Tôi đã huấn luyện nó một thời gian dài mới có thể thuần phục được nó, vừa hay dùng nó làm thú cưỡi cho tôi ở thung lung Dược Vương."

“Tôi có thể cưỡi nó không?” Triệu Hùng hỏi Kim Châu.

Kim Châu liền cười nói: “Câu này anh còn phải hỏi nữa sao?"

Triệu Hùng huýt sáo một tiếng, bàn tay anh lại chạm vào đầu con hổ một lần nữa, cố gắng giao tiếp với con hổ.

Con hổ liếc nhìn Triệu Hùng rồi gầm lên một tiếng nhỏ.

"Anh có thể cưỡi nó đó. Hôm nay lại đồng ý cho người khác cưỡi cơ đấy.” Ngữ khí Kim Châu đầy vẻ ghen tỵ.

Triệu Hùng trực tiếp ngồi lên lưng con hổ, cười với cô ấy, nói: "Mượn hổ của cô cưỡi một lát nhé."

Con hổ lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, cõng Triệu Hùng trên lưng, phi nhanh như gió trên thung lung Dược Vương.

Triệu Hùng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình cưỡi hổ.

Đây là điều mà anh không hề nghĩ đến, vì chỉ có những người trong rạp xiếc mới có thể làm được điều này.

Nhưng bây giờ, anh đang thực sự ngồi trên lưng một chủ hổ rong ruổi khắp cánh rừng.

Triệu Hùng rất muốn ghi lại khoảnh khắc này bằng điện thoại di động rồi khoe với vợ con anh ở nhà.

Nhưng tốc độ chạy của con hổ này quá nhanh, cảnh vật hai bên cứ thế lùi dần về phía sau.

Sau khi chạy một vòng, con hổ liền đưa Triệu Hùng trở về hang.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Hoa Di và Lạc Vinh đều vô cùng ngạc nhiên, trợn mắt há mồm nhìn Triệu Hùng đang cưỡi hổ. 

Nếu như không tận mắt chứng kiến, bọn họ nào dám tin, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Triệu Hùng đã thu phục được con hổ vằn lớn.

Lạc Vinh ngạc nhiên đến nỗi chiêc cằm sắp rơi xuống đất, lên tiếng cảm thán: "Anh Hùng giỏi thật đấy."

Hoa Di cười nói: “Anh ta còn nhiều tài năng lắm, anh không biết hết được đâu.”