Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1406



Lạc Vinh tránh nơi có rắn độc, thận trọng trèo lên trên thác nước.

Vị trí huyết kiệt mọc cách mặt đất khoảng năm mươi mét.

Lạc Vinh đã phải dồn hết sức bình sinh mới có thể trèo lên đến nơi.

Anh ta nhổ được khoảng bảy tám cây huyết kiệt, đúng lúc quay người định rời đi thì phát hiện có một loại thảo dược tên là bảy lá một hoa đang mọc bên cạnh.

Thảo dược bảy lá một hoa này cũng là một dược liệu tốt để chữa trị các vết thương do rắn cắn.

Lạc Vinh sinh ra trong một gia đình có truyền thông y dược nên đương nhiên hiểu được giá trị của loại dược liệu này. Ở đây có không ít bảy lá một hoa, nếu như hái thêm chúng mang về, chắc chắn cũng bán được với giá cao.

Sau khi Triệu Hùng chạy đến bên thác nước, anh liền nhìn thấy ánh đèn pin lập lòe của Lạc Vinh ở trên mỏm đá, liền biết rằng anh ta đang hái thảo dược.

Có hai con mãng xà lớn ở phía bên trên thác nước, Triệu Hùng lo lắng sẽ làm kinh động đến chúng nên không dám gào to vơi Lạc Vinh.

Đúng lúc này, Triệu Hùng nhìn thấy có thứ gì đó từ trên núi trườn xuống, cây cối xung quanh liền đung đưa.

"Không ổn rồi."

Triệu Hùng liền hét lên với Lạc Vinh: “Lạc Vinh, mau xuống đây. Mãng xà tới đang tới đấy.”

Lạc Vinh lập tức nghe thấy tiếng gọi của Triệu Hùng, nhưng cùng lúc đó, anh ta cũng nghe thấy động tĩnh từ phía trên núi truyền xuống.

Lạc Vinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vật thuôn dài, đen tuyền đang từ trên núi trườn xuống với tốc độ kinh hoàng, khiến anh ta hoảng hốt đến mức đứng không vững, cả người trực tiếp rơi xuống từ vách đá.

Nhìn thấy Lạc Vinh đang rơi xuống từ vách đá, Triệu Hùng hoảng hốt đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu.

Từ vị trí của Lạc Vinh cách mặt đất cũng phải vài chục mét. Rơi xuống từ độ cao như thế này, chắc chắn phải bỏ mạng.

Chân Triệu Hùng đạp một cước cuồng vân bộ pháp, vội vàng chạy về phía Lạc Vinh rơi xuống.

Ngay khi cơ thể của Lạc Vinh đang rơi xuống, Triệu Hùng nhảy một cái, toàn thân anh bay lên cao, dang rộng hai tay, tập trung nội lực vào hai cánh tay, đỡ lấy Lạc Vinh đang rơi với tốc độ kinh hoàng một cách vô cùng chính xác.

Triệu Hùng ôm lấy Lạc Vinh, ngón chân giẫm trên phiến đá một chút, rồi lại giẫm lên vài cái, cuối cùng hai người bọn họ mới yên ổn đáp xuống mặt đất.

Đúng lúc này, một con mãng xà lớn dài khoảng mười ba mười bốn mét từ trên núi ngẩng cao đầu xông ra, chặn đường của Triệu Hùng và Lạc Vinh.

Khi Triệu Hùng gi ết chết con mãng xà dài bảy tám mét đã tốn không ít sức lực, giờ đây lại gặp phải một con mãng xà khổng lồ như thế này, khiến anh không khỏi hoảng hốt.

Lạc Vinh cũng hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, quay lại nhìn cái gùi trên lưng, may mà huyết kiệt và bảy lá một hoa vẫn còn, chỉ có điều số lượng hơi ít, có lẽ lúc nãy khi anh ta rơi khỏi vách đá đã bị rơi vài cây.

Triệu Hùng đặt Lạc Vinh xuống, che chắn trước anh ta, đồng thời lùi về sau vài bước.

Đôi mắt của con mãng xà phát sáng màu xanh lục, giống như hai bóng đèn khổng lồ trong bóng tối. Toàn thân của nó cuộn lại, trông giống hệt một một ngọn núi nhỏ.

Triệu hùng chưa từng nhìn thấy một con mãng xà nào to như vậy.

Tuy nhiên, anh đã từng thấy trong sách Kỷ lục Guinness Thế giới.

Cho đến nay, con trăn dài nhất được ghi nhận là mười bốn phẩy tám lăm mét.

Con mãng xà này tuy không dài đến mươi lăm mét nhưng ít nhất cũng phải dài tận mười bốn mét, có thể nói nó là một trong những con mãng xà to nhất trong những con mãng xà có kích thước cực lớn.

Con mãng xà dường như ngửi thấy mùi máu tanh từ người Triệu Hùng, dù sao lúc Triệu Hùng giết con rắn dài bảy tám mét ấy cũng bị dính không ít máu của nó.

Con rắn đó chính là con của mãng xà khổng lồ này, nó liền ngẩng cao đầu, lè ra cái lưỡi đỏ dài, nó vươn đầu ra, há cái miệng to để lộ hai chiếc rang nanh ngọn hoắt, nó hướng về phía Triệu Hùng đang đứng, toan cắn anh một cái.

Triệu Hùng kéo Lạc Vinh, đạp một cước cuồng vân bộ pháp, kịp thời né tránh.

Còn chưa kịp thực hiên động tác tiếp theo, đuôi con rắn vẫy lên, đánh về phía hai người.

Triệu Hùng lại đưa Lạc Vinh trốn thoát được một lần nữa.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, một cây gỗ cọ chiều ngang bằng hông phụ nữ bị đuôi rắn quẫy cho đổ rầm.

Triệu Hùng đưa Lạc Vinh chạy vào trong rừng sâu, con mãng xà cũng lập tức đuổi theo.

Khi Triệu Hùng rời khỏi hang động, anh không hề mang theo thanh kiếm của mình, lại còn phải gồng ghánh thêm một người vô dụng như Lạc Vinh, không biết một chút võ công nào. 

Tuy nhiên, cho dù để anh một mình đối mặt với một con mãng xà to lớn như thế, e rằng chính anh cũng không thể nắm chắc phần thắng.

Lúc đầu, khi Kim Châu nói qua về hai con mãng xà này, Triệu Hùng khá tự tin rằng bản thân anh có thể g iết chết hai con súc sinh ấy. Thế nhưng, vào khoảng khắc phải trực tiếp đối diện với chúng như lúc này, anh mới cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Đổi lại là một người bình thường ở đây, e rằng đã sớm nằm trong bụng của nó, trở thành bữa ăn đêm vô cùng ngon miệng.

Nếu như chỉ có một mình Triệu Hùng, anh tự tin rằng, dựa vào cuồng vân giảo bộ pháp, anh có thể thoát khỏi miệng con mãng xà đó, nhưng Lạc Vinh lại không biết võ công, ôm thêm anh ta khiến anh không thể di chuyển nhanh nhẹn được. 

Nếu như không phải trong rừng cây cối rậm rạp, dựa vào lợi thế địa hình, liên tiếp tránh được sự công kích của con mãng xà, thì e rằng cả hai người họ đã có vinh dự được trở thành bữa ăn đêm của nó rồi.

Triệu Hùng vừa chạy, vừa phải vắt óc suy nghĩ tìm biện pháp đối phó với con mãng xà, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể chạy thoát đây.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng hổ gầm. Ngay sau đó, con hổ vằn lớn do Kim Châu thuần hóa xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Hùng.

Triệu Hùng vội vàng huýt sáo.

Một tay anh kéo lấy Lạc Vinh, chạy hết tốc độ về phía con hổ đang chạy tới.

Ngay khi con hổ chạy đến, Triệu Hùng ôm lấy Lạc Vinh, đạp chân một cái, nhảy lên lưng hổ.

Con hổ vừa nhìn thấy con mãng xà liền tỏ ra sợ sệt, lập tức quay đầu, phi nước đại, chạy ra khỏi khu rừng.

Con mãng xà đuổi theo con hổ một hồi, mãi lúc sau mới dừng lại, không tiếp tục truy đuổi nữa.

Triệu Hùng thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát tình hình phía sau, thấy con mãng xà không đuổi theo nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không có con hổ do Kim Châu thuần hóa đến ứng cứu, e rằng giờ này hai người bọn họ đã nằm trong bụng rắn rồi.

Sau khi về đến hang động, hai người bọn họ nhảy xuống khỏi lưng hổ.

Triệu Hùng vỗ đầu con hổ, dường như đang nói một câu “mày vất vả rồi” để cảm ơn nó đã đến kịp thời. Con hổ chỉ lặng lẽ bước đến chỗ của nó, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Lạc Vinh th ở dốc, tay chân bủn rủn, quỳ gối xuống mặt đất.

Hai chân của anh ta lúc này đã mềm nhũn, nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nãy, anh ta chỉ có thể dùng bốn chữ “không thể tin nổi” để hình dung toàn bộ sự việc. Hóa ra, tất cả những điều Kim Châu nói đều là sự thật, ở phía bên trên thác nước, quả thật là có một con mãng xà vô cùng hung hãn.

Cũng may là chỉ có một con mãng xà, nếu như cả hai con cùng xuất hiện, thì e rằng giờ đây hai người bọn họ không còn đứng ở đây nữa.

Nhìn thấy trong chiếc gùi của Lạc Vinh có không ít thảo dược, Triệu Hùng không hề trách cứ anh ta, chỉ vỗ vai hỏi thăm: “Lạc Vinh, cậu thấy thế nào rồi?”

Lạc Vinh cảm thấy vô cùng kinh hãi, nước mắt cứ vậy chảy ra, vội vàng cảm tạ Trần Hùng: “Anh Hùng, cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh, e rằng tôi đã phải trong bụng rắn rồi.”

"Sau này làm việc gì cũng đừng liều lĩnh như vậy. Thung lũng Dược Vương nơi nào cũng nguy hiểm, sơ suất một chút sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Cậu còn có thể đi được không?" Triệu Hùng đỡ Lạc Vinh đứng dậy.

Lạc Vinh thử động đậy tay chân, gật đầu nói: "Được."

Triệu Hùng đỡ lấy Lạc Vinh, chầm chậm đi về phía hang động.

Vừa vào đến bên trong hàng động, bọn họ liền nhìn thấy Kim Châu đang mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và Lạc Vinh đang chậm rãi bước vào, cô ấy lạnh giọng hỏi: “Hai người vừa từ thác nước trở về đấy à?”

Lạc Vinh lo lắng Kim Châu sẽ vì chuyện của anh ta mà giận cá chém thớt với Triệu Hùng, không giúp anh ta điều chế thuốc giải tiêu độc nữa, liền vội vàng giải thích: “Cô Kim Châu, chuyện này không liên quan đến anh Hùng, là do tôi tự ý hành động, một mình chạy đến bên thác nước hái thảo dược. Cô đừng trách anh ta, cứ trách tôi đi.”

Kim Châu không thèm để ý đến lời của Lạc Vinh, chỉ hỏi Triệu Hùng: “Các anh đã đụng trán với con mãng xà rồi sao?”

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Đụng trán rồi, nếu như không có con hổ của tôi đến cứu, thì e rằng chúng tôi đã nằm trong bụng nó rồi. Cô Kim Châu, là cô bảo con hổ đến cứu chúng tôi sao?”

"Đừng nói nhảm nữa. Tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu anh đã nhìn thấy con mãng xà rồi vậy thì tối mai anh còn muốn đi hái kim liên tuyết mẫu và chi ngải không?"

“Đi.”Triệu Hùng trả lời rất dứt khoát.

Kim Châu gật đầu, nói với Triệu Hùng và Lạc Vinh: “Sao còn đứng ngẩn ra ở đây? Không mau đi ngủ đi.”