Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1407



Ngày hôm sau, khi Lạc Vinh tỉnh dậy, liền nhìn thấy Triệu Hùng, Kim Châu và Hoa Di đang nhìn chằm chằm vào mình.

Gương mặt anh ta liền lộ ra vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi mọi người, là do tôi ham tài hám lợi, suýt chút nữa làm liên lụy đến mọi người.”

Hoa Di nhíu mày nói: "Lạc Vinh, chúng tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng hành vi tối qua của anh quả thực quá liều lĩnh. Nếu như cái mạng này của anh không còn nữa, vậy thì cho dù anh có hái được thảo dược quý hiếm thì còn có ích gì nữa?"

"Vâng, vâng, vâng. Sau này tôi sẽ không dám tự ý hành động nữa."

Triệu Hùng lên tiếng: “Được rồi. Chuyện này đến đây là kết thúc. Tối hôm qua tôi đã tận mắt chứng kiến một trong hai con mãng xà đó, nó dài ít nhất là mười mấy mét, huống hồ lại có tận hai con, quả thực không dễ đối phó.”

“Cho nên, anh vẫn khăng khăng muốn đi?” Kim Châu hỏi.

Triệu Hùng gật đầu nói: "Vẫn đi."

"Anh chắc chắn rằng mình có thể đối phó với một con mãng xà chứ?"

“Có lẽ là được.” Triệu Hùng gật đầu.

Anh đã từng đích thân gi ết chết một con rắn dài bảy tám mét, đã từng giao chiến qua những loài động vật như thế này, cũng coi như đã có một chút kinh nghiệm chiến đấu. Chỉ cần tránh được nanh vuốt của nó và sự tấn công của nó là có cơ hội để phản công.

Kim Châu nói: "Vậy thì tôi sẽ giúp anh đánh lạc hướng con mãng xà kia, như vậy anh sẽ có cơ hội gi ết chết con mãng xà còn lại. Chúng ta tranh thủ chớp lấy thười cơ hái kim mẫu tuyết liên và chi ngải."

Triệu Hùng gật đầu, đáp: "Được."

"Vậy hôm nay anh nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đừng có chạy nhảy lung tung. Tối nay chính là thời điểm quan trọng, chúng ta đợi đến khi mặt trời xuống núi, sẽ mai phục ở gần đó, một khi trời tối, lập tức hành động."

Triệu Hùng liền “Ừm” một tiếng, nghe theo đề nghị của Kim Châu.

Kim mẫu tuyết liên và chi ngải là hai thành phần nhất định phải có để điều chế thuốc giải tiêu độc, vì vậy bằng mọi giá, Triệu Hùng phải nắm được hai thảo dược này trong tay.

Cả ngày hôm nay, Triệu Hùng ngoại trừ luyện công thì cũng chỉ ăn cơm, nghỉ ngơi, mãi đến buổi chiều, khi mặt trời đã ngả về tây, anh mới chậm rãi mở mắt.

Sau khi luyện công, hai đôi mắt của Triệu Hùng cũng dần dần thay đổi.

Kim Châu thấy Triệu Hùng đã luyện công xong, liền nói: “Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta mau xuất phát thôi.” 

Nói xong cô ấy liền đứng lên.

Triệu Hùng cũng đứng dậy, dặn dò Hoa Di và Lạc Vinh: “Chị Hoa, Lạc Vinh, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất hai người ở lại trong hang động đi.”

“Vậy thì hai người nhất định phải cẩn thận.” Gương mặt Hoa Di lộ rõ vẻ lo lắng.

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, quay qua nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, chúng ta đi thôi.”

Triệu Hùng dắt thanh đoản kiếm ở sau lưng, Kim Châu cũng mang theo một con dao, rời khỏi hang động.

Hai người bọn họ cùng ngồi trên lưng hổ, phi đến bên thác nước.

Lúc này đây, mặt trời đã xuống núi, sắc tối sắp bao trùm toàn bộ thung lũng dược vương.

Kim Châu nói với Triệu Hùng: “Trước mắt chúng ta lên núi ẩn nấp trước đã, anh đi theo tôi.”

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng rồi nhảy xuống lưng hổ.

Kim Châu cưỡi trên lưng hổ, nhảy về phía tảng đá lớn ở bên cạnh thác nước, sau đó con hổ cũng nhảy liên tiếp vài bước nữa về một phía sườn của ngọn núi.

Triệu Hùng vẫn luôn bám sát phía sau, anh lợi dụng kinh công để theo sát Kim Châu.

Khi đi đến lưng chừng núi, một mùi máu tanh nồng bỗng chỗng bốc lên, khiến những người ngửi thấy không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Kim Châu ngửa mặt lên nhìn sắc trời, rồi chỉ vào một khe núi phía trên ngọn núi đó, ghé vào tai Triệu Hùng, thấp giọng nói: “Năm phút nữa, anh có thể bắt đầu hành động, đó là khoảnh khắc mà ngày và đêm giao nhau. Nhớ kỹ, mục đích chúng ta đến đây là vì kim mẫu tuyết liên, nếu có thể tránh được con mãng xà, thì tốt nhất đừng hiếu chiến với chúng nó. Hai con mãng xà này ít nhất cũng phải hơn trăm tuổi, lại còn nhiều năm ăn thiên tài dị bảo để sinh sống, nên đã sớm thành tinh, bản tính hung hang hoang dã, khó mà có thể thuần hóa được chúng. Tuy võ công của anh không tồi, nhưng nhất định phải hành sự cẩn trọng.”

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Cô yên tâm. Vậy còn chi ngải thì sao? Cô hái à?”

"Đúng, tôi sẽ hái." 

Kim Châu đáp: "Sau khi hái được chi ngải, tôi sẽ đi giúp anh, suy nghĩ xem làm thế nào để dụ một con mãng xà đi. Nếu làm như vậy, sẽ giảm bớt áp lực cho anh. Nếu như có thể chạy thoát, hãy chạy nhanh nhất có thể. Nếu như bị con mãng xà cuốn người, vậy thì chỉ có thể liều chết vật lộn một phen."

Ngay khi lời nói của Kim Châu vừa dứt, phía bên trên ngọn núi vang lên một tiếng động lớn, ngay sau đó, rất nhiều những viên đá vụn thi nhau rơi xuống.

"Không xong rồi. Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta.” Kim Châu hoảng hốt nói.

Thời cơ vẫn chưa chín muồi, Triệu Hùng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh liền lấy cơ thể che chắn cho Kim Châu, đề phòng cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu Kim Châu chết, sẽ không có ai giúp anh điều chế thuốc giải tĩnh độc nữa.

Hai con mãng xà dường như đang cảnh cáo Triệu Hùng và Kim Châu. Bọn chúng cũng tựa hồ biết được rằng, bọn họ sắp sửa đến đây ngắt kim mẫu tuyết liên, vì vậy không dám tự ý rời khỏi hang động.

Những viên đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống ấy đều bị thanh kiếm trong tay Triệu Hùng đập vỡ tan.

Sau khi đống đá vụn lăn xuống, mọi thứ lại khôi phục lại vẻ bình lặng vốn có.

Đúng lúc này, cây cối hai bên sườn núi đột ngột rung chuyển vô cùng dữ dội, hai con mãng xà to lớn liền xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Hùng và Kim Châu.

Hai con mãng xà trườn bò xung quanh, dường như đang trông chừng thật chặt kim mẫu tuyết liên ở bên trong hang núi.

Sắp đến thời gian kim mẫu tuyết liên đâm hoa kết trái, dĩ nhiên hai con mãng xà sẽ không để người ngoài đến trước tranh phần.

"Hãy kiên nhẫn một chút, bọn chúng sẽ không thể dễ dàng lấy đi kim mẫu tuyết liên được. Nhưng nếu như anh ra ta trước, bọn chúng sẽ vọt lên trước, cướp đi kim mẫu tuyết liên, vì vậy, anh nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để hai được kim mẫu tuyết liên. Nhớ kỹ, không được hái hết sạch kim mẫu tuyết liên."

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai con mãng xà trên sườn núi.

Anh lặng lẽ nhặt hai viên đá to bằng quả trứng, giữ chúng trong lòng bàn tay phải.

Đúng lúc này, Kim Châu hét lớn một tiếng: “Hành động.”

Toàn thân Triệu Hùng giống như một mũi tên đã lên cung, xông về phía bên kia sườn núi với tốc độ kinh hoàng.

Cùng lúc đó, hai viên đá trong tay anh cũng bị ném về phía hai cái thân to lớn của đôi mãng xà.

Triệu Hùng dồn hết mọi nội lực vào lòng bàn tay, khiến cho sức mạnh của hai viên đá đó mạnh mẽ không kém gì hai viên đạn.

Hai con mãng xà đang định nuốt kim mẫu tuyết liên vào trong bụng, bỗng bị hao viên đá tấn công, toàn thân phải chịu một lực đọa vô cùng to lớn, khiến bọn chúng đau đớn đên nỗi vặn vẹo cơ thể trơn dài của mình.

Triệu Hùng chớp lấy thời cơ này, anh lập tức nhảy xuyên qua khe hở giữa hai con mãng xà.

Bên trong hang động, có đến mười mấy cây kim mẫu tuyết liên đang bung nở, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.

Triệu Hùng vận hết toàn bộ công pháp trong cơ thể, chạy thật nhanh về phía kim mẫu tuyết liên.

Cùng lúc đó, hai con mãng xà cũng há to miệng, một trái một phải toan đớp lấy anh.

Triệu Hùng vung thanh đoản kiếm trong tay lên, chém đứt một loạt kim mẫu tuyết liên.

Kiếm vừa vung lên, đã cắt được mười hai cây kim mẫu tuyết liên, Triệu Hùng nhanh tay nhanh mắt, đưa tay tóm gọn những cây tuyết liên đang tung bay giữa không trung.

Ở bên trong hang động còn có ít nhất là năm cây kim mẫu tuyết liên, nhưng Kim Châu đã từng nói, chỉ cần lấy được sáu cây là đủ để điều chế thuốc giải độc rồi.

Hai con mãng xà nhìn thấy mỡ đã dâng tận miệng lại bị kẻ khác đến cướp đi liền vô cùng tức giận, chúng liền vặn vẹo cơ thể to lớn của mình, há cái miệng đỏ lòm ra, hướng vế phía Triệu Hùng, toan đớp anh vào bụng.

Một mùi máu tanh nồng bỗng xộc lên, khiên Triệu Hùng cảm thấy không khỏi buồn nôn.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi toc ấy, Triệu Hùng đạp một cước cuồng vân bộ pháp, thân thể anh bay lên, tránh được sự tấn công từ hai con mãng xà hung dữ.

Một tiếng “rầm” vang lên, phần đầu to lớn của hai con mãng xà lập tức va vào nhau.