Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1454



Triệu Hùng nghe thấy giáo viên chủ nhiệm của Lý Diệu Linh nói như thế thì đầu lông mày nhăn lại, và hỏi: “Thầy giáo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện là thế này, có thầy giáo dạy toán thấy Diệu Linh xinh đẹp quá nên lên lớp thường chú ý  tới Diệu Linh. Sau khi em ấy biết được chuyện này thì có gắt gỏng với thầy ấy mấy câu. Từ hôm đó trở đi Diệu Linh không muốn học tiết toán học nữa, đây chính là lý do mà em ấy trốn học. Chỉ là, anh Triệu yên tâm đi. Hiệu trưởng Đinh đã đuổi việc thầy giáo dạy toán rồi, người mới tới rất có trách nhiệm dạy học sẽ không để xảy ra loại chuyện này nữa đâu.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong thì hỏi: “Thầy giáo dạy toán đó tên là gì?”

“Tên là Mạnh Tài Triết.”

Triệu Hùng ừm một tiếng sau đó gật đầu và nói: “Tôi biết rồi, tôi đánh giá cao về việc xử lý  mọi chuyện của quý nhà trường. Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

“Học kỳ này Diệu Linh rất tiến bộ, tuy rằng muốn thi được vào một trường đại học trọng điểm là có chút khó khăn, nhưng mà nếu như cố gắng kiên trì, năm sau ôn thêm một năm nữa thì sẽ có khả năng. Mọi người phải khuyên nhủ em ấy mới được.”

“Tôi biết rồi cảm ơn thầy.” Triệu Hùng nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Khi từ trường học đi ra thì Triệu Hùng cầm điện thoại  gọi cho Văn Báo.

“Sư bá.” Văn Báo nhận điện thoại của Triệu Hùng thì có chút căng thẳng.

“Lập tức điều tra thông tin hướng đi của một thầy giáo tên là Mạnh Tài Triết vừa mới bị đuổi việc. Nếu có tin tức phải lập tức thông báo cho tôi.”

“Tôi biết rồi sư bá.”

Sau khi tắt điện thoại thì Văn Báo lẩm bẩm cho mình nghe: “Cái tên Mạnh Tài Triết này đụng vào ai không đụng lại cứ thích đụng vào Triệu Hùng.”

Hăn có thể từ trong giọng nói của Triệu Hùng mà nghe ra được sự bất mãn của Triệu Hùng đối với tên Mạnh Tài Triết này. Chỉ là không biết cái tên Mạnh Tài Triết này làm gì Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng đi ra khỏi trường học thì nghe thấy giọng nói của Vân Nhã vọng tới bên tai.

“Triệu Hùng.”

Triệu Hùng đưa mắt nhìn tới  nơi phát ra giọng nói thì thấy Vân Nhã mặc một chiếc váy liền thân dệt kim dài tới đầu gối kiểu Hàn, cô ta đang nghiêng người dựa vào một chiếc xe  thể thao Ferrari màu đỏ.

Triệu Hùng hơi nhăn đầu lông mày lại, sau đó từ từ bước tới chỗ Vân Nhã.

Sau khi đi tới trước mặt cô ta thì Triệu Hùng hoti: “Sao cô lại ở đây?”

“Tất nhiên là chờ anh rồi.”

“Cô theo dõi tôi?” Triệu Hùng có chút tức giận hỏi lại.

Gương mặt của Vân Nhã đột nhiên tức giận và nói: “Triệu Hùng, có phải anh bị điên hay không? Tôi thừa nhận rằng tôi thích anh, nhưng mà cũng không tới nỗi lại đi theo dõi anh. Là Thanh Tịnh nói với tôi anh đi tới trường học của Diệu Linh.”

Triệu Hùng “Ồ” một tiếng, sau đó xin lỗi Vân Nhã: “Xin lỗi, tôi nhất thời kích động cho rằng cô sai người theo dõi tôi.”

“Anh lợi hại như thế chẳng nhẽ không biết bản thân mình có đang bị theo dõi hay không à?”

“Tôi...”

Triệu Hùng bị Vân Nhã nói như thế nhất thời á khẩu.

Anh cũng không để tâm chuyện này nữa, mặc kệ Vân Nhã lải nhải vài câu.

“Cô tìm tôi có chuyện gì à?” Triệu Hùng cố ý chuyển đề tài hỏi Vân Nhã.

Vân Nhã dường như vẫn chưa hết cơn tức, cô ta nói với Triệu Hùng: “Thế nào, không có chuyện gì thì tôi không được tìm anh à?”

“Tôi không có ý đó.”

Vân Nhã thấy bản thân mình tức giận với Triệu Hùng như anh cũng không hề tức giận lại với cô ta cho nên cơn tức trong lòng cũng dần tan đi.

Cô ta khoang hai tay trước ngực và nhìn Triệu Hùng than thở: “Tên chết tiệt nhà anh không có lương tâm! Đi Vân Hương lâu như thế mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi, làm tôi ngày nào cũng lo lắng cho anh, thiếu nước rơi nước mắt thôi. Sau khi về cũng không liên lạc với tôi, có phải anh đã quên tôi thật hay không?”

“Vân Nhã, cô rõ ràng biết rằng giữa chúng ta không thể còn đặt nhiều tâm tư lên trên người tôi làm gì.  Hai chúng ta cách xa nhau,vừa khóe cũng khiến cô bình tĩnh hơn.”

Vân Nhã nói: “Tôi rất bình tĩnh, tôi tự biết rằng bản thân mình đang làm gì. Chẳng nhẽ cho dù đối xử với một người bạn bình thường anh cũng tuyệt tình như thế sao?”

“Tôi chỉ muốn cô nhanh chóng thoát khỏi cái đoạn tình cảm này thôi, để tránh trường hợp cô càng lún càng sâu.”

“Đó là chuyện của anh!” Vân Nhã tiến gần sát về phía Triệu Hùng.

Còn chưa đợi Vân Nhã tiến lại gần thì mùi nước hoa Chanel trên người cô ra đã xộc thẳng vào mũi Triệu Hùng khiến anh sợ hãi vội lùi về phía sau tránh.

“Hồi trước anh có gan dám hôn tôi cơ mà? Giờ đi đâu rồi? Tôi chỉ muốn nói vài câu với anh mà nhìn xem khiến anh sợ như thế nào rồi.” Vân Nhã cười duyên dáng, mang đầy sự quyến rũ.

Triệu Hùng thở dài nói: “Lúc trước là lúc trước! Lúc đó Thanh Tịnh không  để ý tới tôi nên trong lòng tôi mới có một bụng tức giận rất muốn buông thả bản thân. Nhưng mà bây giờ quan hệ của tôi và Thanh Tịnh rất tốt, cô ấy còn đang mang thai con của tôi nữa. Chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì hơn.”

Vân Nhã hừ mũi một tiếng: “Hừ, lúc đàn ông ở bên ngoài vụng trộm đều có hàng nghìn lý do. Mọi chuyện xong rồi thì lại biến thành bộ dạng quân tử chính nghĩa.Làm người ấy mà, vẫn nên tự do một chút, lúc nào cũng phải ngụy trang thì mệt mỏi lắm.”

Triệu Hùng không muốn tranh luận với Vân Nhã những chuyện trong tình yêu, biết cô ta tới tìm mình có chuyện cho nên anh lại chuyển đề tài một lần nữa: “Vân Nhã, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì. Nếu như không có  chuyện gì thì tôi đi trước đây! Tôi vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.”

“Anh có chuyện quan trọng gì chứ? Chẳng phải là tới nhà họ Đào gặp Thanh Tịnh sao!” Vẫn Nhã mỉm cười nhìn Triệu Hùng.

Biểu cảm của Triệu Hùng kinh ngạc: “Ngay cả chuyện này mà Thanh Tịnh cũng nói cho cô biết à?”

“Cô ấy không nói thì sao mà tôi biết được.”

Vẫn Nhã nở một nụ cười tươi, sau đó cô ra cong môi lên hỏi Triệu Hùng: “Hai ngày tới khi nào anh rảnh thì ăn cơm với tôi, tôi có chuyện cần anh giúp.”

“Chuyện gì?” Triệu Hùng trực tiếp hỏi.

Vân Nhã kiên trì nói: “Lúc ăn cơm rồi nói.”

Triệu Hùng nhân cơ hội rồi nói: “Đây có phải là hai chuyện còn lại mà tôi đã đồng ý sẽ giúp đỡ cô không?”

“Tất nhiên không phải rồi, tôi tiếc lắm không dùng điều kiện đấy đâu.”

“vậy tại sao tôi phải đồng ý với cô.”

“Hừ, anh không đồng ý cũng được dù sao tôi cũng sẽ bị người khác bắt nạt, anh tự mình nghĩ đi.” Vẫn Nhã hừ lạnh một tiếng sau đởm xe đi lên và muốn rời đi.

Triệu Hùng giơ tay ra giữ lấy cánh cửa xe sắp đóng vào, anh hỏi Vẫn Nhã: “Cô muốn tôi giúp chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra. Tại sao cứ muốn hai chúng ta ăn với nhau?”

“Mười giờ sáng thứ năm tại quán cà phê cũ. Anh muốn đến thì đến không đến cũng được. Tôi chỉ đợi anh nửa tiếng đồng hồ thôi!” Vân Nhã nói xong cũng không để Triệu Hùng có cơ hội nói chuyện đã dùng lực đóng cửa xe lại.

Sau khi khởi động xe thì nhấn chân ga rời đi.

Động cơ của chiếc xe gầm rú như một con mãnh thú, và lao đi nhanh như tia chớp.

Chiếc xe thể thao này của Vân Nhã có thể tăng tốc tới một trăm cây số trong vòng chưa đầy bốn giây.

Triệu Hùng là một chuyên gia am hiểu về xe, nháy mắt chiếc xe đã biến mất rất nhanh.

Đối với  tình cảm chặt không đứt, dây dưa này của Vân Nhã thì thật sự đầu óc của Triệu Hùng rất phiền não.

Rõ ràng Triệu Hùng đã từ chối Vân Nhã trong mọi trường hợp rồi, nhưng mà cô ta giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, chỉ có thêm chứ không có giảm. Triệu Hùng cũng tự trách bản thân mình vì đã để Vân Nhã ảo tưởng rằng bản thân mình thích cô ta.

Phụ nữ ấy mà! Đúng là một mối phiền phức.