Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1455



Sau khi Vân Nhã rời đi thì Triệu Hùng cũng ngồi lên xe đi tới thẳng nhà họ Đào!

Tại nhà họ Đào!

Sau khi Triệu Hùng tới nhà họ Đào thì Lý Thanh Tịnh cũng đã tới đây trước anh rồi.

Nhìn thấy Triệu Hùng tới thì trên gương mặt bà cụ Đào nở một nụ cười, bà vẫy tay với Triệu Hùng.

“Bà ngoại!” Triệu Hùng tiến lên chào hỏi bà.

Bà cụ Đào “Ừm” một tiếng, bà kéo tay của Triệu Hùng đặt lên bàn tay ngọc ngà của Lý Thanh Tịnh  và nghiêm túc nói: “Triệu Hùng,cuối cùng cậu cũng tới rồi. Lúc cậu không ở đây Thanh Tịnh hình như toàn nghĩ tới cậu thôi!”

“Bà ngoại!” Gương mặt của Lý Thanh Tịnh bất giác đỏ ửng, bộ dạng cực kỳ xấu hổ.

Triệu Hùng lại cực kỳ thích bộ dạng xấu hổ này của vợ mình.

Hai người kết hôn lâu như vậy rồi nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn luôn vô tình để lộ ra được sự ngại ngùng của con gái.

Phụ nữ càng như thế, càng dịu dàng thì càng phong tình hơn.

Bà cụ Đào cười ha ha chêu chọc Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hai cháu đúng là thú vị mà, cũng đã kết hôn mấy năm rồi mà lúc nào cũng như mới lấy nhau vậy.”

Thực ra bà cụ Đào nói cũng rất đúng.

Tuy rằng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã kết hôn được mấy năm rồi, nhưng mà chính thức ở với nhau thì mới chỉ từ cuối năm ngoái. Tính toán mà nói thì vẫn chưa đến một năm, mà Lý Thanh Tịnh lại là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, cho nên tất nhiên sẽ vẫn xấu hổ.

“Thanh Tịnh,con rót trà cho Triệu Hùng đi.” Bà cụ Đào cố tình tách Lý Thanh Tịnh đi chỗ khác.

Lý Thanh Tịnh “Ồ” một tiếng sau đó đứng dậy đi pha trà.

Sau khi Lý Thanh Tịnh rời đi thì bà cụ Đào hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu tin vào vận mệnh không?”

Triệu Hùng hơi giật mình một chút, sau đó anh lại hỏi lại bà cụ Đào: “Bà ngoại, sao đột nhiên bà lại hỏi như thế?”

Kể từ khi Lý Thanh Tịnh từ chùa Linh Ấn ở Nha Trang nghe một sư thầy giải lá số cho cô nói rằng năm năm sau cô sẽ gặp một thảm họa. Sau khi cô trở về chỉ nói chuyện này cho một mình bà cụ Đào.

Hôm nay chuyện kinh doanh của nhà họ Đào được Lý Thanh Tịnh dẫn dắt ngày càng phát đạt hơn. Dưới sự chỉ bảo của Lý Thanh Tịnh thì Đào Yên Quân con trai út cũng đã bắt đầu cống hiến hết mình cho kinh doanh của nhà họ Đào.

Bà cụ Đào tuổi tác cũng đã cao rồi, lúc nào cũng lo sợ bản thân mình chết sẽ đem theo bí mật này của Lý Thanh Tịnh đi vào trong quan tài cùng, sẽ không ai biết được. Cho nên bà muốn đánh động Triệu Hùng một chút.

Bà cụ Đào cười ha ha và nói: “Con người ấy mà! Càng sống thì lại càng tin vào vận mệnh, Diêm Vương muốn mình chết thì anh có gan bắt mình ở lại chứ.”

Bà cụ Đào thở dài và nói: “Bà chỉ muốn nói chuyện này với cháu thôi.Chẳng nhẽ cháu chưa từng nghe nói một kiếp người, hai vận mệnh ba phong thủy hay sao?”

“Cái này cháu cũng nghe qua rồi!” Triệu Hùng giải thích: “Phong thủy ở Đông Nam Á mang một nét rất hưng thịnh. Sách cổ có nói, vận mệnh của con người do một kiếp chi phối, thực ra nó phân ra một mệnh, hai vận, ba phong thủy, bốn tích đức, năm đọc sách, sau là danh, bẩy là tướng, tám là kính trọng thần phật, chín là kết giao với người cao quý, mười sức khỏe.”

Bà cụ Đào cũng gật đầu và nói: “Nói rất đúng! Người ấy mà, họ đã nghiên cứu bản thân mình lấu lắm rồi, nhưng mà nghiên cứu đi nghiên cứu lại cũng không nghiên cứu ra hết được. Chỉ là, có một số chuyện rất thần kỳ. Cậu có nghe qua ở thời Minh có một bậc thầy pháp sư Lưu Bá Ôn có thể sánh ngang với Gia Cát Lượng không?”

“Nghe qua rồi ạ!” Triệu Hùng gật đầu, không hiểu sao bà cụ Đào lại nhắc tới người đó. Triệu Hùng nói: “Lúc cháu còn nhỏ thì bố cháu đã ép cháu đọc rất nhiều sách cho nên biết được rất nhiều chuyện thời nhà Minh. Có thể nói Lưu Bá Ôn là người duy nhất có thể sánh ngang với Gia Cát Lương ở các thế kỷ sau. Có một câu nói như thế này, ba phần thiên hạ thuốc về Gia Cát Lượng, thống nhất giang sơn và Lưu Bá Ôn. Một số người còn cho rằng Gia Cát Lượng là quân sư của thời trước thì thời sau Lưu Bá Ôn chính là quân sư.”

Bà cụ Đào cười và gật đầu nói: “Đúng thế, tương truyền người tên Lưu Bá Ôn này trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Ông ta có một người nối dõi tên là Lưu Ngũ Khuyết. Nghe nói, Lưu Ngũ Khuyết này cũng là một người hết sức kỳ lạ.”

“Lưu Ngũ Khuyết á?” Triệu Hùng kinh ngạc nói: “Lần trước lúc cháu và Thanh Tịnh đi du lịch ở chùa  Linh Ấn đã gặp đại sư Lưu Ngũ Khuyết.”

“Vậy cậu cảm thấy người đó là người như thế nào?”

“Cao thâm khó lường.”

Triệu Hùng dùng một câu “Cao thâm khó lường”. Dùng bốn chữ này để hình dung Lưu Ngũ Khuyết đủ để thấy được trình độ của Lưu Ngũ Khuyết.

“Vậy những lời ông ấy nói, cậu có tin không?” Bà cụ Đào lại hỏi Triệu Hùng.

“Tin!” Triệu Hùng không chút do dự trả lời.

Bà cụ Đào đang định nói một chút chuyện của Lý Thanh Tịnh cho Triệu Hùng. Nhưng vào đúng lúc này Lý Thanh Tịnh bưng trà đi ra, hỏi Triệu Hùng và bà cụ Đào: “Triệu Hùng, anh và bà ngoại đang nói gì vậy?”

Còn chưa đợi Triệu Hùng trả lời thì đã nghe thấy bà cụ Đào nói: “Vừa giờ bà với Triệu Hùng nói mấy chuyện liên quan tới kinh doanh ấy mà, đúng không Triệu Hùng?”

Bà cụ Đào đáo mắt sang nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng phối hợp nói theo: “Đúng, đúng vậy, anh với bà nói chuyện làm ăn ấy mà.”

Trong lòng Triệu Hùng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao bà cụ Đào và anh mới nhắc tới Lưu Ngũ Khuyết, nhưng sau khi Lý Thanh Tịnh đi ra thì lại không nhắc tới nữa.

Lý Thanh Tịnh sau khi đặt khay trà trên tay xuống, đang định rót trà cho Triệu Hùng và bà cụ Đào thì Triệu Hùng vội nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, anh cướp lấy ấm trà, rót cho bà cụ Đào một tách trước sau đó lại rót cho Lý Thanh Tịnh rồi cuối cùng mới rót cho bản thân mình.

Bà cụ Đào để ý tất cả mọi hành động của anh, trong lòng cũng rất vui mừng.

“Thanh Tịnh, Triệu Hùng đối xử với cháu rất tốt đó! Bà ngoại già như thế này rồi mà còn ngưỡng mộ nữa là!” Bà cụ Đào cười ha ha nói.

‘Bà ngoại, những thứ bà nhìn thấy đều là bề ngoài thôi. Triệu Hùng anh ấy ngày ngày đều bận rộn, nửa năm trời mà chẳng ở nhà được mấy ngày.” Lý Thanh Tịnh oán trách nói.

Bà cụ Đào lại cười ha ha và khuyên nhủ cô: “Thanh Tịnh, bà ngoại chỉ nói với cháu mấy câu thôi. Thực ra, đàn ông cũng không thoải mái mấy đâu. Ngày nào cũng ở nhà chăm vợ con, mà không kiếm được tiền thì người phụ nữ sẽ bảo họ không có tiền đồ. Mà người đàn ông ngày ngày đều bận bịu làm việc, thì người phụ nữ lại oán trách họ không có thời gian ở với mình. Thực ra, hai bên đều phải thông cảm cho nhau một chủ, đều phải phấn đấu vì gia đình nhỏ của mình. Một gia đình nhỏ cần cả hai vợ chồng bồi đắp, chứ không phải sự hy sinh từ một phía. Hai đứa các cháu,khó khăn lắm mới đi được tới con đường ngày hôm nay nên phải trân trọng.”

Bà cụ thở dài nói: “Công ty của Triệu Hùng chịu sự công kích từ bên ngoài. Bà là một người ngoài đứng nhìn cũng có thể cảm nhận được áp lực của cậu ấy. Lúc này đây, cháu cần phải chút đỡ Triệu Hùng nhiều hơn nữa.”

“Triệu Hùng, phụ nữ mang thai rất hay đổi tính đổi nết. Cậu là một người đàn ông cũng phải đểý một chút. Người phụ nữ mang thai chín tháng mười ngày đã rất khó khăn rồi, lúc để con ra thì không khác gì đi dạo một vòng ở quỷ môn quan. Chỉ khi hai đứa cùng thông cảm cho nhau, dìu đỡ nhau mới có thể đi tiếp trên con đường hạnh phúc. Bất cứ khó khăn nào cũng không thể đánh bại hai đứa được.”

Nghe những lời thật tâm từ bà cụ Đào thì Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều đưa mắt nhìn nhau.

Giây phút này tình cảm của hai người nhưng tăng thêm một lần nữa.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Triệu Hùng vang lên không hợp lúc gì cả, cắt đứt bầu không khí ấm áp.

Nhìn thấy Văn Báo gọi điện thoại tới thì Triệu Hùng ở trước mắt bà cụ Đào và Lý Thanh Tịnh nghe điện thoại.

“Có tin tức rồi sao?” Triệu Hùng hỏi Văn Báo.

Văn Báo “Ừm” một tiếng sau đó nói: “Sư bá, cái tên Mạnh Tài Triết đó tối ngày hôm qua qua đêm ở quán bar Cửu Đỉnh.”