Sau khi Trác Kỳ và Ngân Châu âu yếm mây mưa, Ngân Châu nằm trong lòng Trác Kỳ.
“Anh Kỳ, em nghe nói em gái của em đã đến Nha Trang tìm em, anh hãy phái người đi tìm cô ấy giúp em. Em lo lắng, nếu như cô ấy bị rơi vào tay nhà họ Lưu, hậu quả sẽ không thể lường được.”
Trác Kỳ thở dài một tiếng, cố ý giả bộ làm ra vẻ khó khăn, nói: “ Ngân Châu, em đang làm khó anh hả. Em cũng biết đấy, ông chủ đã sai anh đi bắt Kim Châu. Nếu như biết anh lừa dối, sợ rằng chúng ta đều sẽ bị liên lụy.”
“Cái gì, anh muốn ra tay với chị gái của em?” Ngân Châu cong người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Trác Kỳ hỏi.
Trác Kỳ ngồi dậy, đè lên đôi vai thơm tho của Ngân Châu, nói: “Bây giờ chỉ có thể hy bọng, chị gái của em đừng bao giờ đến Nha Trang. Hoặc là anh sẽ thông báo cho cô ấy, lập tức rời khỏi Nha Trang. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo an toàn cho chị gái của em.”
“Vậy thái độ của anh đối với chị gái của em là như thế nào? Rốt cuộc là muốn cứu cô ấy, hay là muốn giết cô ấy?” Ngân Châu chăm chú nhìn Trác Kỳ và hỏi.
Ánh mắt của Trác Kỳ lưỡng lự một lát, rồi chậm rãi nói: “Cô ấy là chị gái của em, đương nhiên là anh phải cứu cô ấy.”
“Miệng lưỡi của đàn ông, đều là lừa người! Không biết có phải anh đang lừa em hay không?”
“Ngân Châu, anh làm sao có thể lừa em? Yên tâm đi! Ngày mai anh sẽ phái người đi tìm kiếm hành tung của em gái em, nếu như có tin tức, anh sẽ báo cho em ngay.”
Nghe thấy những lời nói của Trác Kỳ, Ngân Châu hoàn toàn cảm thấy thất vọng.
Cô ấy vốn dĩ còn hy vọng Trác Kỳ có thể nói thật với mình. Nhưng việc Kim Châu, em gái của cô rõ ràng đã bị gian ở “nhà giam phía Bắc” của nhà họ Lưu, Trác Kỳ lại giả bộ không biết gì.
Nếu không phải Ngân Châu đã biết toàn bộ sự việc đã xảy ra, có lẽ đã thực sự bị Trác Kỳ lừa dối.
Trác Kỳ đột nhiên hỏi Ngân Châu: “Đúng rồi, tại sao em lại biết em gái của em đã đến Nha Trang tìm em?”
Ngân Châu từ sớm đã chuẩn bị tốt cho lời nói của mình, giải thích: “Khi các anh đến thung lũng Dược Vương để tìm chị gái em, cô ấy không có ở đó. Nên nhất định cô ấy đã rời thung lũng Dược Vân để đến đây. Chị gái em biết anh là người Nhà Trang, nếu không đến Nha Trang tìm em, thì còn có thể đi đâu tìm?”
Trác Kỳ “Ờ!” một tiếng, luôn cảm thấy có gì đó không phải, nhưng lại không thể nói được có chỗ nào không đúng.
“Ngân Châu, chúng ta tiếp tục tu luyện Âm Dương Chung đi? Anh phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Một khi anh vượt qua thiên bảng, xếp vào hàng thần bảng, sẽ không cần phải sợ người khác nữa. Tới lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nhà họ Lưu, đi phiêu bạt chân trời góc bể.”
“Nếu như muốn đi chu du thiên hạ, vậy tại sao còn phải vượt qua bảng thần. Với bản lĩnh hiện tại của anh, cũng đã thuộc dạng hiếm có.”
“Vẫn không được!” Trác Kỳ lắc đầu nói: “Anh đã mạo phạm đến Triệu Hùng, tên đó một trong mười cao thủ đứng đầu thiên bảng. Dưới tay anh ta có một nhóm cao thủ thần võ bảng, nếu như biết anh rời khỏi nhà họ Lưu, nhất định sẽ không tha cho anh. Cho nên, anh mới phải nâng cao thực lực, xếp vào hàng thần bảng.”
Trác Kỳ muốn cùng Ngân Châu tu luyện “Âm Dương Chung”, vừa đúng ý của Ngân Châu.
Ngân Châu nói: “Em hơi nóng, mở cửa sổ ra một lúc, rồi chúng ta lại cùng nhau tu luyện!” Nói xong, đứng dậy mở cửa phòng ngủ.
Khi Ngân Châu mở cửa phòng ngủ, chính là tín hiệu hành động mà cô và Lưu Hải Yến giao ước.
Sau khi Tô Linh Nguyệt trông thấy tín hiệu có thể hành động, liền nhanh chóng trở về chỗ của Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến thấy Tô Linh Nguyệt trở lại, vội vàng hỏi: “Sư tỷ, thế nào rồi?”
Tô Linh Nguyệt nói: “Cô Ngân Châu đã phát tín hiệu, có thể hành động rồi!”
Đúng lúc này, trong sân nhà họ Lưu vang lên âm thanh ồn ào.
“Nhanh nhanh nhanh! Mấy người ra cửa xử lý những chiếc quan tài đó đi, tôi đi báo với anh Trác.” Người quản gia ra lệnh cho những người vệ sĩ nhà họ Lưu.
Tô Linh Nguyệt lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đèn sáng trưng, hình như có chuyện lớn xảy ra, cô lại rụt đầu lại.
“Hải Yến, nhà họ Lưu lại xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Sư tỷ, chị biết là xảy ra chuyện gì không? Em chỉ nghe nói có quan tài thôi. Chẳng lẽ bọn côn đồ lại làm loạn rồi sao? Chúng ta có nên tiếp tục hành động không?”
Lưu Hải Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngân Châu nói, cô ấy cùng lắm chỉ có thể giữ chân Trác Kỳ 2 giờ đồng hồ. Bây giờ nhà họ Lưu vừa hay đang hỗn loạn, chúng ta phải nắm bắt cơ hội, em giúp Trần Văn Sơn cứu Kim Châu ra ngoài, chị đưa Tiết Ân ở đàn Tam Lý bên ngoài đợi mọi người tụ họp.
“Được! Vậy em đi tìm Trần Văn Sơn.” Tô Linh Nguyệt nói.
“Không cần! Tôi đến rồi.”
Lời nói vừa phát ra, Trần Văn Sơn đã thẳng đứng, từ trên lầu nhảy xuống. Lúc rơi xuống đất, nhẹ nhàng như con báo.
Lưu Hải Yến thấy Trần Văn Sơn ăn mặc chỉnh tề, gật đầu, nói: “Trần Văn Sơn, anh nhiều nhất chỉ có hai giờ đồng hồ. Bất luận có cứu được Kim Châu hay không, anh đều phải đến Đàn Tam Lý tụ họp với chúng tôi. Đàn Tam Lý ở ngay phía Đông nhà họ Lưu chúng tôi. Ở đó có một vườn hoa, tôi sẽ để Tiết Ân ở đó chờ anh.”
Lưu Hải Yến gật đầu, nói: “Tôi sẽ canh gác cho mọi người, một lát nữa sẽ ra tín hiệu cho mọi người hành động.” Nói xong, mở cửa, rời khỏi phòng.
Quản gia nhà họ Lưu trước tiên đến phòng của Trác Kỳ, gõ cửa một hồi lâu, vẫn không thấy có ai ở đó. Lại vội vàng quay lại chỗ Ngân Châu đang ở.
Sau khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, quản gia bên ngoài gọi: “Anh Trác! Anh Trác!”
Trên giường, lòng bàn tay của Trác Kỳ và Ngân Châu chạm vào nhau. Hai người đang luyện “Âm Dương Chung”, nhưng điều khiến Trác Kỳ kinh ngạc chính là nội lực của anh ta đang bị Ngân Châu hút đi một cách điên cuồng.
Phát hiện này, khiến Trác Kỳ vô cùng sợ hãi.
Anh ta muốn đẩy Ngân Châu ra, nhưng lòng bàn tay của hai người đang úp vào nhau, lực của “Âm Dương Chung”, khiến cho hai người liên kết chặt chẽ với nhau.
Trước đó, khi tu luyện “Âm Dương Chung”, chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
Trác Kỳ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giống như bị mất tiếng, trong cổ họng không hề phát ra âm thanh nào.
Nội lực không ngừng trôi đi mất, ít nhất có một phần lực thành công đã bị Ngân Châu hút đi.
Nhưng, cơ thể Ngân Châu không có cách nào tiếp nhận nội lực thâm hậu của Trác Kỳ. Trước khi hai người tu luyện “Âm Dương Chung”, công lực của Trác Kỳ cao hơn của Ngân Châu rất nhiều. Sau khi nội lực của Trác Kỳ bị Ngân Châu hút đi, chỉ có một phần nhỏ chuyển hóa thành nội lực của mình, những phần nội lực khác đều biến mất vô ích.
Ngoài cửa tiếng gọi của quản gia, truyền đến rất rõ ràng. Nhưng Trác Kỳ miệng không thể nói được, nội lực lại điên cuồng trôi đi, điều đó khiến anh ta vô cùng sợ hãi. Thử rất nhiều biện pháp, muốn lòng bàn tay rời ngỏi Ngân Châu, nhưng cuối cùng đều tốn công vô ích.
“Anh Kỳ có ở đây không?” Quản gia hỏi một tên vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa phòng Ngân Châu.
“Đúng là đang ở trong này!”
Quản gia vừa nghe thấy, liền tiếp tục gõ cửa phòng dồn đập, vừa điên cuồng gõ, vừa lớn tiếng gọi: “Anh Kỳ, anh có nghe thấy không? Tôi là quản gia đây! Bọn côn đồ ở Điền gia Oa Tử lại đến gây rắc rối rồi.”
Trác Kỳ đương nhiên có thể nghe thấy tiếng gọi của quản gia, nhưng bất lực, căn bản không thể thoát thân ra.
Anh ta nghĩ rằng có điều gì đó không ổn trong việc tu luyện “Âm Dương Chung” với Ngân Châu, nào đâu biết rằng, khi Ngân Châu dạy “Thuật tĩnh” cho Trác Kỳ, còn duy nhất một chiêu không dạy.
Chiêu đó gọi là “căn trả!”
“Âm Dương Chung” yêu cầu nam nữ ở cùng nhau, mới có thể tu luyện thành công. Cho nên, Ngân Châu mới có cơ hội lợi dụng “cắn trả” để cầm chân Trác Kỳ.
Nhưng mà, loại “cắn trả” chỉ có thể duy trì được hai mươi phút.
Trong vòng 20 phút, hai bên sẽ không thể động đậy, một bên có thể hút nội lực của bên kia.