“Anh Kỳ, anh Kỳ!” Quản gia liên tục gõ cửa, cao giọng hét lên.
Trác Kỳ dùng màu bạc cho Ngân Châu, nghĩa là anh ta đang hỏi cô, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngân Châu sợ bị quấy rầy, nhắm mắt lại, nguồn nội lực liên tục từ lòng bàn tay Trác Kỳ truyền ra.
Trác Kỳ lo lắng tới mức phát điên, nếu như toàn bộ nội lực của anh ta bị Ngân Châu hút đi, như vậy anh ta sẽ chắc khác nào một phế nhân.
Phải biết rằng, anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi.
Từ năm mười lăm tuổi, anh ta đã bắt đầu tu luyện nội công, sau hai mươi năm luyện công, anh mới đạt được trình độ này. Nếu như nội lực bị Ngân Châu hút sạch, không chỉ sinh khí bị thương tổn rất lớn, còn cần phải củng cố lại nội lực luồng khí dưới rốn, tới năm sáu mươi tối có thể luyện lại nội lực, đã coi là hồi phục nhanh chóng.
Trác Kỳ trong lòng lo lắng đến nỗi muốn mắng chửi.
Ai có thể cho anh ta biết chuyện gì đã xảy ra?
Nếu như biết tu luyện “Âm Dương Chung”, sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng như thế này, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tu luyện.
Thời gian dần dần trôi đi, khoảng năm, sáu phút đã trôi qua.
Không chỉ khiến cho Trác Kỳ trong lòng lo lắng, mà trong lòng quản gia cũng lo lắng.
“Cô Ngân Châu! Cô Ngân Châu!” Quản gia gõ cửa phòng, lại bắt đầu gọi tên Ngân Châu.
Nhưng mà dù có gọi nhiều như thế nào, cũng không có ai trả lời.
Quản gia bắt đầu nhận thấy có gì đó không đúng. Hỏi người vệ sĩ canh gác ở ngoài: “Ngân Châu có trong phòng không?”
“Chắc là có, không thấy cô ấy ra ngoài!”
“Đạp cửa đi!” Quản gia ra lệnh cho người vệ sĩ.
Vệ sĩ dạ một tiếng, bắt đầu dùng lực đạp cửa.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Ngân Châu đột nhiên mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Cô ấy đã lợi dụng “cắn trả” để hút đi nội lực của Trác Kỳ. Một là có thể làm giảm sức mạnh của Trác Kỳ, hai là có thể giữ chân Trác Kỳ. Một khi bị người khác phá hỏng, tất cả mọi nỗ lực trước đó đều phí công.
Kể tử khi Ngân Châu ở thành phố Vân Sơn, tỉnh Sơn Lâm, đối với việc Trác Kỳ cưỡng hiếp Niếp Ngọc Hân - con gái của Niếp Cửu Long thành công, cô ấy đã sớm không bằng lòng với Trác Kỳ. Sau đó, nghe Lưu Hải Yến nói, Trác Kỳ đã bắt Kim Châu, chị gái của cô, giam giữ tại “nhà giam phía Bắc” của nhà họ Lưu, càng nhanh chóng làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai người hơn.
Ngân Châu đã cho Trác Kỳ cơ hội, nhưng Trác Kỳ đã nói dối cô hết lần này đến lần khác.
Ngân Châu gần như đem toàn bộ “Thuật tĩnh” truyền thụ cho Trác Kỳ, bởi vì cô ấy yêu người đàn ông này sâu sắc. Nhưng cô ấy phát hiện, người đàn ông này không hề yêu mình, cô ấy muốn lấy lại tất cả những thứ mình đã cho Trác Kỳ.
Một người, nếu như không có một phần “tình yêu” nào, căn bản không xứng đáng với vẻ ngoài tuấn tú này. Không có gì nghi ngờ, Trác Kỳ chính là kiểu người như vậy.
Vệ sĩ liên tiếp đạp hơn chục cú đá, nghe thấy một tiếng “Rầm!”, cửa phòng bị đá văng xuống, quản gia mang vệ sĩ xông vào nơi ở của Ngân Châu.
Quản gia và vệ sĩ kiểm tra từng phòng cho đến khi họ tìm thấy phòng ngủ của Ngân Châu.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, quản gia và vệ sĩ không khỏi sững sờ một lúc.
Chỉ nhìn thấy hai người trên giường, lòng bàn tay áp vào nhau, toàn thân không một tấc vải.
Mặc dù quản gia không phải là một người luyện võ nhưng cũng biết rằng họ đang luyện công.
Quản gia vội vàng mang người vệ sĩ rời khỏi phòng.
“Anh Kỳ, đám côn đồ ở Điền gia Oa Tử lại đến làm loạn, lần này ít nhất cũng gửi tới một trăm cái quan tài gỗ.” Quản gia ở ngoài cửa, báo cáo với Trác Kỳ.
Trác Kỳ miệng không thể nói, trong lòng thẩm chửi rủa: “Tên đầu lợn này! Không nhìn thấy hiện giờ tôi không thể cử động hả!”
Anh ta không chỉ không thể cử động cơ thể mà còn không thể nói, căn bản anh ta không thể trả lời câu hỏi của quản gia.
“Anh Kỳ! Anh Kỳ!” Quản gia lại đứng ngoài cửa gọi hai tiếng.
Nhưng trong phòng, Trác Kỳ và Ngân Châu giống như hai người gỗ, giống như con tò te bằng đất sét, ngồi trong đó bất động.
Vệ sĩ nói với quản gia: “Quản gia, hình như có gì đó không đúng!”
Quản gia cũng cảm thấy không đúng.
Nhưng Trác Kỳ và Ngân Châu ở trong phòng, hai người đều trần như nhộng. Quản gia sợ mạo phạm tới Trác Kỳ, mới không dám vào trong phòng.
Tình hình quá khẩn cấp, lúc này chỉ có thể thực hiện hành động phi thường.
Quản gia lại mang vệ sĩ vào phòng, coi Trác Kỳ và Ngân Châu giống như không khí, căn bản không thèm nhìn hai người bọn họ.
Quản gia nói với vệ sĩ: “Nhanh lên, tách anh Kỳ với cô Ngân Châu ra!”
Hai vệ sĩ bước tới, mỗi người một bên kéo Trác Kỳ và Ngân Châu ra. Ngay khi tay vừa chạm vào thân thể của hai người, đã bị một lực mạnh bật ra.
Sau khi vệ sĩ bay ra ngoài, bị ngã chổng vó.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia đã xác nhận được việc tu luyện của Trác Kỳ và Ngân Châu đã xảy ra vấn đề. Chẳng trách mình gõ cửa lâu như vậy, cũng không có ai trả lời.
“Nhanh! Dùng gậy tách họ ra.” Quản gia ra lệnh cho vệ sĩ.
Trong lòng Ngân Châu vô cùng lo lắng, cô gần như đã hấp thụ 30% nội lực của Trác Kỳ rồi. Giờ đã sắp sửa thành công, không nghĩ tới quản gia sẽ mang vệ sĩ vào, làm hỏng chuyện tốt.
Điều này cũng khó trách, hành động của Ngân Châu và hành động của đám người Điền gia Oa Tử lại xảy ra cùng lúc. Nếu như không có đám người của điền gia Oa Tử, Ngân Châu đã có thể thuận lợi giữ chân Trác Kỳ, dù không hút hết nội lực của anh ta thì cũng hút đi được 70%.
Vệ sĩ cầm gậy, không biết nên đánh vào người ai thì được.
Đối với việc ra tay với Trác Kỳ, lại không có gan. Còn ra tay với Ngân Châu, lại cảm thấy đánh một người phụ nữ, không phải là chuyện vẻ vang gì.
“Nhanh lên!” Quản gia thúc giục vệ sĩ.
Người vệ sĩ nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn đánh một gậy vào lưng Ngân Châu.
Anh ta không dám đánh vào cổ tay của Ngân Châu, sợ nếu không may đánh gãy tay, sẽ bị Trác Kỳ hỏi tội. Dù gì đi nữa, Ngân Châu cũng là người phụ nữ của Trác Kỳ.
Gậy vừa đánh uống, liền nghe thấy một tiếng “cạch!”, cây gậy trực tiếp bị khí từ nội lực tỏa ra đánh gãy. Người cầm gậy, cũng bị bật ra ngoài.
Nhưng cây gậy này, cuối cùng cũng làm Ngân Châu và Trác Kỳ tách ra.
Ngân Châu “A!” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nội lực trong cơ thể rối loạn, thân thể ngã vào trong vòng tay Trác Kỳ.
Sau khi hai người tách ra, Trác Kỳ siết chặt cổ tay của Ngân Châu, nhìn Ngân Châu chằm chằm rồi hét lên: “Tiện nhân, cô cố ý âm thầm hút nội lực của tôi?”
Cây gậy này gần như khiến Ngân Châu tẩu hỏa nhập ma.
Ngay cả khi Trác Kỳ mất đi 30% nội lực, công lực của anh ta vẫn trên cơ Ngân Châu.
Ngân Châu giơ tay lên vỗ Trác Kỳ, Trác Kỳ vừa đánh một cú vào lòng bàn tay, khiến cho sức mạnh của Ngân Châu biến thành vô hình. Bàn tay nắm lấy cổ tay, dùng lực bóp mạnh cổ tay của Ngân Châu, một cảm giác truyền đến tim như kim châm.
“Đừng nhúc nhích! Cho dù mất đi một phần nội lực, tôi cũng có thể dễ dàng giết chết cô.” Trác Kỳ tức giận nói: “Ngân Châu, tôi yêu cô như thế, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
“Phỉ!”
Ngân Châu nhổ nước bọt vào Trác Kỳ.
“Trác Kỳ, nếu như anh nói yêu tôi, tại sao còn đi tìm người phụ nữ khác?”
“Đây là lý do khiến cô phản bội tôi hả?” Trác Kỳ cười lạnh nói.
Trác Kỳ đưa tay điểm huyệt huyệt đạo trên người Ngân Châu, khiến cô bất động.
“Bốp!...”
Trác Kỳ giơ tay tát Ngân Châu: “Tiện nhân, cô lại còn muốn hại tôi, vậy đừng trách tôi độc ác!”