Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 168: Đây Chính Là Lý Do Để Ông Hung Hăng Càn Quấy





Đào Yên Quân lớn tiếng gào thét, trong nháy mắt đã thu hút một nhóm người lớn vây xung quanh đợi xem kịch hay.
Triệu Hùng chậm rãi bước về phía của Đào Yên Quân, Đào Yên Quân thật sự rất sợ Triệu Hùng sẽ đánh ông ta, bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.
“Cậu...!Cậu muốn làm gì? Nói cho cậu biết, đánh người là phạm pháp đấy.”
Triệu Hùng híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Đào Yên Quân, sau đó nói: “Đánh ông, tôi cũng ngại sẽ làm bẩn tay của chính mình.

Tôi cảnh cáo ông một lần cuối cùng, sau này nếu như mà ông còn dám ồn ào, hung hăng càn quấy ở trước mặt của Triệu Hùng tôi, vậy thì tôi sẽ khiến cho ông biết được, nếu như ông không mang họ Đào, ông đã sớm chết hơn tám trăm lần trở lên rồi.”
Đào Yên Quân không cam lòng phải chịu yếu thế, nói: “Triệu Hùng, có phải cậu đang cho rằng là nhà họ Đào của chúng tôi đã xong đời rồi có đúng không? Nói cho cậu biết, nhà họ Đào của chúng tôi đã có quý nhân cứu giúp rồi.

Còn cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên lái xe quèn mà thôi, ra vẻ làm cái gì chứ.”
Triệu Hùng nghe xong thì lập tức nhíu mày, không nghĩ tới ở trên khu vực mảnh đất mang tên là Thành phố Hải Phòng này vậy mà vẫn còn có người đưa cành ô liu cho đám người nhà họ Đào.
“Đây chính là lý do để cho ông hung hăng càn quấy đó sao?” Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, không để ý tới Đào Yên Quân nữa, xoay người lại đi đến bên cạnh vợ Lý Thanh Tịnh, cẩn thận đỡ lấy cái eo thon của cô, nói: “Thanh Tịnh, chúng ta đi thôi!”
Lý Thanh Tịnh cũng không muốn tiếp tục gây náo loạn với nhà họ Đào, chỉ “Ừ!” một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó rời đi cùng với Triệu Hùng.

Yên Quân thấy Triệu Hùng không ra tay với chính mình thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng, chỉ tay về phía hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đang rời đi mà mắng: “Hai người các người cứ chờ đấy cho tôi, sớm muộn gì thì nhà họ Đào của chúng tôi cũng sẽ khiến cho các người đẹp mặt.”
Triệu Hùng không cần quay đầu lại cũng biết được Đào Yên Quân nói với mình những điều này đều không mang bất kỳ ý tốt gì.

Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Hình như là cậu của em vẫn còn đang mắng chúng ta?”
“Mặc kệ ông ta đi! Trời tạo nghiệp chướng thì có thể tha, người tự tạo nghiệp lại không thể sống! Ông trời sẽ trả cho bọn họ quả báo tương ứng.”
“Mới vừa rồi cậu của em còn nói, có quý nhân giúp đỡ nhà họ Đào, có thể khiến cho nhà họ Đào sống lại từ trong cõi chết.”
Lý Thanh Tịnh dừng bước chân lại, nói: “Quý nhân?”
Triệu Hùng hờ hững nhún vai, nói: “Anh cũng không biết được quý nhân mà ông ta nói là ai.”
Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh chỉ ăn vài miếng cơm, sau đó ngay lập lên giường nằm nghỉ ngơi.
Dao Châu đi tới đi lui ở bên cạnh của Lý Thanh Tịnh, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ lo lắng.
Triệu Hùng đi tới, cất tiếng hỏi Dao Châu: “Dao Châu, mẹ cần phải nghỉ ngơi, tối nay con ngủ chung với bố đi, có được hay không?”
Dao Châu ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp hỏi: “Bố, mẹ có bị làm sao không?’
“Suỵt!”

Ngón tay trỏ của Triệu Hùng dựng thẳng lên rồi để kề ở ngoài môi, làm động tác tay “Suỵt” ra hiệu cho con gái: “Đừng nên làm ồn ào đến mẹ! Mẹ của con chỉ cần ngủ một giấc dậy là sẽ khỏe thôi.”
Dao Châu yên lặng gật đầu một cái, sau đó chủ động nắm lấy bàn tay của Triệu Hùng, dắt anh đi tới bên cạnh chiếc ghế sô pha giường.

“Bố! Con đi lấy thỏ bông tới đây, không có bé thỏ bông con không ngủ được.”
“Ừ! Đi đi.”
Triệu Hùng mở chiếc ghế sô pha giường ra, sau đó nhanh chóng bắt đầu trải chăn đệm.

Chỉ trong chốc lát, Dao Châu đã ôm theo con thỏ bông, trên tay còn cầm theo cả gối đi tới.

Sau khi bố con hai người tiến vào trong chăn ấm, Triệu Hùng cất lời hỏi Dao Châu: “Dao Châu, con thích căn nhà lớn trước kia của chúng ta, hay là thích căn nhà hiện tại đang ở này?”
“Thích căn nhà lớn từng ở trước kia.”
“Tại sao? Là bởi vì phòng ốc rộng hơn sao?”
“Không phải! Cái nhà này không phải là nhà của chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là do bố và mẹ thuê mà thôi.

Nếu như nó là nhà của chính chúng ta, vậy thì con cũng sẽ thích căn nhà này như căn nhà lớn trước kia từng ở vậy.”
“Vậy qua mấy ngày nữa là sẽ đến ngày sinh nhật của mẹ, con muốn tặng quà gì cho mẹ?”
“Con sẽ vẽ một bức tranh để tặng cho mẹ! Nhưng mà, trước đó bố không được nói cho mẹ biết đâu đấy nhé.”
“Vẽ cái gì vậy?”
“Đến lúc đó con cũng sẽ để cho bố cùng xem!” Dao Châu cười hì hì hai tiếng, nói.
Triệu Hùng yêu thương vuốt mái tóc mềm của con gái, con gái đúng thật là người nhỏ đầu óc lanh lợi.

Còn nhỏ như vậy nhưng mà chuyện gì cũng hiểu.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng thức dậy từ thật sớm, đi ra công viên chạy bộ buổi sáng.

Trên đùi của anh còn buộc thêm những túi cát nặng chuyên dùng để luyện tập, sự huấn luyện như vậy đã thu hút được ánh mắt hâm mộ của một số người.

Sau khi chạy đủ năm vòng, Triệu Hùng vội vàng về nhà để làm bữa sáng.

Làm xong bữa ăn sáng, Triệu Hùng đi vào bên trong phòng của Lý Thanh Tịnh, quan tâm hỏi cô thế nào rồi?
Lý Thanh Tịnh nói đầu của cô vẫn còn có chút mơ hồ.
“Vậy hôm nay em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe hẳn đi.”
“Không được, hôm nay em còn có một bản hợp đồng rất quan trọng cần phải ký.” Lý Thanh Tịnh giùng giằng ngồi dậy, nhưng vừa mới bật người lên thì đã cảm nhận được một trận choáng váng đầu, mắt cũng mờ đi.
Triệu Hùng nhanh chóng đỡ lấy Lý Thanh Tịnh, để cho cô nằm xuống giường một lần nữa.
“Anh sẽ để cho Bé Mập tới đây chăm sóc cho em, còn anh thì sẽ đi ký hợp đồng thay cho em, như vậy có được không?”
“Anh có thể làm được không đấy?” Trong ánh mắt của Lý Thanh Tịnh tràn đầy hoài nghi.
“Yên tâm đi! Đã lúc nào chồng em ra tay mà lại khiến cho em phải thất vọng hay chưa.

Đúng rồi, em muốn ký hợp đồng cùng với công ty gì vậy?”
“Công ty giải trí Nhật Hạ Hùng Quang.”
“Ồ! Hình như là cô giáo Ngọc Anh cũng ký hợp đồng và làm việc cho Công ty này.

Đến lúc đó nếu như chuyện mà không thành, thì anh sẽ tìm cô giáo hỗ trợ một chút.”
“Thật vậy sao? Vậy thì thật là quá tốt.” Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe được tin tức này thì cảm thấy vô cùng vui mừng: “Anh đỡ em ngồi dậy đi! Để cho em ăn một chút đồ rồi lại ngủ tiếp.”
Triệu Hùng đỡ vợ Lý Thanh Tịnh dậy, dìu cô ra ngồi ở trên ghế sô pha giường, tránh cho cô ngất xỉu mà ngã xuống sàn.

Sau đó anh lại đi đánh thức con gái, nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo cho con, sau đó cùng ngồi vào ăn bữa sáng.

Sau khi hết thảy mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Triệu Hùng gọi điện thoại cho “Bé Mập” ở trong cùng Công ty với Lý Thanh Tịnh, bảo nàng ta tới nhà để chăm sóc cho vợ mình.
Lý Thanh Tịnh lo lắng bản hợp đồng này ký không thành, cho nên tại thời điểm trước khi Triệu Hùng ra cửa, cô không nhịn được lại dặn dò anh thêm một lần nữa, bảo anh tìm Trương Châu Đình cùng đi, sau đó mới buông nỗi lo xuống.
Triệu Hùng đưa con gái đến trường mẫu giáo trước, sau đó đi đến “Công ty thiết kế bao bì Diệp tử” tìm Trương Châu Đình.
Trương Châu Đình cầm theo những tài liệu, giấy tờ có liên quan đến việc ký hợp đồng, cùng với một vài tác phẩm mẫu của Công ty, sau đó ngồi vào trong xe của Triệu Hùng, cười duyên hỏi: “Anh rể! Gần đây hình như là công việc của anh rất bận có đúng hay không.

Đã lâu lắm rồi không có thấy được anh tới Công ty của bọn em đấy.”

“Ừ! Đi làm mà, không phải việc gì cũng do mình quyết định được.”
“Nghe nói anh đang lái xe cho người giàu nhất trong Thành phố, Trần Thiên Trung?”
“Lái xe cho ai thì cũng chỉ là một tên lái xe mà thôi.”
“Chuyện đó đương nhiên là không giống nhau rồi.

Chiếc xe mà anh đang lái này là Volkswagen Phaeton có đúng không? Lái đi ra ngoài nhìn đẹp trai lắm đấy!”
Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Cũng không phải là tôi đi ra ngoài tán gái, tỏ vẻ đẹp trai làm cái gì?”
“Nhưng mà cánh phụ nữ rất thích đấy!”
“Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là thích tiền mà thôi, chứ không phải là thích con người này của tôi.

Cô nhìn chị Thanh Tình của cô đi, vào thời điểm mà tôi chán nản và bất lực nhất, cô ấy vẫn không rời không bỏ tôi, đó mới gọi là tình cảm chân thành.”
“Được rồi! Cũng không phải là tôi không biết được chuyện của hai người.

Anh không cần phải tự dát vàng lên trên mặt của chính mình nữa.”
Triệu Hùng lúng túng cười một tiếng, sau đó lái xe đi thẳng đến “Công ty giải trí Nhật Hạ Hùng Quang”.
Sau khi đến được Công ty, Triệu Hùng dẫn theo Trương Châu Đình đi thẳng một đường vào đến bên trong.

Mà những nhân viên ở trong Công ty giải trí nhìn thấy Triệu Hùng đến thì đều rối rít lên tiếng chào anh, gọi anh là Tổng giám đốc Hùng.
Trương Châu Đình cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mà nhân viên trong Công ty này đều biết Triệu Hùng?
Cô ấy níu cánh tay của Triệu Hùng lại, nhỏ giọng lặng lẽ hỏi: “Anh rể! Tại sao mà dáng vẻ của các cô ấy trông đều rất sợ anh?”
“Cô không nghe thấy các cô ấy gọi tôi là Tổng giám đốc Hùng hay sao!”
“Anh là Tổng giám đốc của Công ty này?”
“Có một chút cổ phần mà thôi.

Trước tiên cô đừng nói chuyện này cho chị Thanh Tịnh của cô biết! Tôi dự định sẽ kiếm thêm nhiều tiền rồi mới nói cho cô ấy biết.

Nếu như để cho chị Thanh Tịnh của cô biết, cẩn thận tôi sẽ bảo chị Thanh Tịnh của cô đuổi việc cô.”
Trương Châu Đình bị Triệu Hùng hù dọa bằng một câu như vậy thì nơi nào còn dám lắm điều.
Triệu Hùng hiểu tính cách của Trương Châu Đình, biết được cô ấy là một em gái nghe lời, cho nên mới nói thật với cô ấy.

Hơn nữa, cũng không thể nào cứ một mực bao bọc và che giấu thực lực của chính mình lại mãi được, như vậy thì đến lúc thích hợp muốn công bố ra bên ngoài, có thể lại sẽ gặp phải sự nghi ngờ ngược lại từ người khác.

“Oa! Anh rể, anh giỏi quá.”
Trương Châu Đình vừa nghe thấy được rằng là Triệu Hùng có cổ phần ở trong Công ty này thì bất chợt, trong lòng của cô ấy lại trở nên có tinh thần hắn.

Bản hợp đồng này coi như cũng đã thành của nhà mình rồi, chẳng qua cũng chỉ là truyền từ tay phải sang tay trái mà thôi.

Trương Châu Đình nhìn một vòng, thấy được khắp nơi ở bên trong Công ty giải trí này đều là những người mẫu xinh đẹp, oanh yến mỗi người một vẻ, nhưng vóc người ai cũng cao gầy, cân đối thì kéo lấy vạt áo của Triệu Hùng, hâm mộ hỏi: “Anh rể! Trong Công ty của anh có nhiều người đẹp đến như vậy, anh đúng thật là có diễm phúc không nhỏ mà.”
“Trương Châu Đình, cô nghĩ cái gì vậy.

Các cô ấy chẳng qua cũng chỉ là nhân viên của Công ty mà thôi! Lại nói, tôi đã có một người vợ xinh đẹp như chị Thanh Tịnh của cô rồi, cho dù cô có nhìn nữa thì các cô ấy cũng chỉ có dáng vẻ như cành liễu mà thôi.”
“Vậy cũng đúng! Nhưng mà, anh ở trong Công ty này thật đúng là đang thử thách khả năng kiềm chế mà.

Nếu như tôi mà là đàn ông ấy à, sợ rằng là tôi sẽ không kiềm chế nổi đâu!”
Triệu Hùng trợn mắt mà liếc nhìn Trương Châu Đình, Trương Châu Đình thấy vậy thì lập tức che miệng, bày tỏ rằng chính mình đã ăn nói lung tung rồi.
Sau khi vào được trong phòng làm việc của Hoàng Nguyệt Ánh, bản hợp đồng kia cũng được ký kết xong rất nhanh.

Triệu Hùng cố ý nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Tổng giám đốc Nguyệt Ánh, cô muốn hợp tác với Thanh Tịnh mà tại sao lại không nói cho tôi biết một tiếng?”
Hoàng Nguyệt Ánh xinh đẹp, lả lơi cười một tiếng, nói: “Công ty muốn đặt làm một số lượng lớn đồ dùng để tuyên truyền, mà vừa đúng lúc vợ của cậu lại làm nghề này, đương nhiên là không thể để cho người khác chiếm được món hời này được rồi!”
“Cám ơn Tổng giám đốc Nguyệt Ánh!” Trương Châu Đình cúi đầu cảm ơn Hoàng Nguyệt Ánh một cái, cô ấy đã nhìn ra được, Hoàng Nguyệt Ánh mới là bà chủ lớn của Công ty nay.

Trong đầu của Trương Châu Đình thầm nghĩ: Có khả năng là Triệu Hùng đã đầu tư rất ít tiền.

“Cô cái cô gái nhỏ này rất dễ thương!” Hoàng Nguyệt Ánh cất lời khen ngợi Trương Châu Đình.
Triệu Hùng giải thích nói: “Trương Châu Đình là nhà thiết kế số một ở trong Công ty của Thanh Tịnh.”
“Giỏi lắm!” Hoàng Nguyệt Ánh giơ ngón tay cái lên với Trương Châu Đình.
Triệu Hùng nói với Trương Châu Đình: “Trương Châu Đình, cô đi về trước đi! Có thể nói chuyện đã ký xong hợp đồng cho Thanh Tịnh biết, nhưng nhớ lấy lời của tôi nói, không được phép nói cho cô ấy biết là tôi có góp vốn ở trong công ty này.

Nếu không, tôi không chỉ sẽ đuổi việc cô, mà còn phải đánh vào mông của cô.”
“Được rồi! Em đã biết rồi.” Trương Châu Đình vẫy vẫy tay với Hoàng Nguyệt Ánh, sau đó rời khỏi “Công ty giải trí Nhật Hạ Hùng Quang.”
Trên khuôn mặt của Hoàng Nguyệt Ánh tràn đầy vẻ xinh đẹp và quyến rũ, nhìn Triệu Hùng cười nói: “Cậu chủ Hùng! Xem ra, cậu có sở thích xấu xa đó là đánh mông của phụ nữ đấy nhỉ!”.