Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1683



Trần Văn Sơn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lý Thanh Tịnh.

Nghe thấy tiếng “Cốc Cốc Cốc” từ cửa truyền đến, Lý Thanh Tịnh hô lên: “Mời vào!”

Thấy người đi vào là Trần Văn Sơn, Lý Thanh Tịnh đứng dậy, hỏi: “Anh Sơn, có chuyện gì vậy?”

“Thanh Tịnh, cậu chủ mất tích rồi!”

“Mất tích?” Lý Thanh Tịnh lộ vẻ kinh ngạc.

Trần Văn Sơn gật đầu, nói: “Tôi nghĩ, với võ công của cậu chủ thì không thể vô duyên vô cớ mà mất tích được, chắc chắn là cậu ấy giả làm Tần Ưng, cố ý bị bắt đi.”

Lý Thanh Tịnh hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn, cô biết Triệu Hùng giả làm Tần Ưng để kiểm tra Kế Lập Quân.

Trần Văn Sơn nói tiếp: “Không chỉ có như vậy, gia đình Tần Lục Gia cũng đã biến mất. Tôi vừa mới tới nhà của Tần Lục Gia, gần nhà Tần Lục Gia có một vài người bí mật theo dõi. Vậy nên, tôi đoán là vì cậu chủ tìm thấy thiết bị nghe lén ở trong phòng của Tần Lục Gia, nội gián của Am Cẩu muốn nghe trộm nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng lại không nghe ngóng được gì. Biết rằng có nguy cơ bại lộ thân phận nên hắn ta đã ra tay với gia đình của Tần Lục Gia trước.”

Lý Thanh Tịnh nhíu mày nói: “Nói như vậy, Triệu Hùng cố ý bị bắt đi để cứu Tần Lục Gia?”

“Tôi cũng đoán như vậy. Nếu không, với võ công của cậu chủ, nếu không muốn, ai có thể bắt được cậu ấy đi?”

Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi Trần Văn Sơn: “Anh Sơn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trần Văn Sơn nói: “Lúc tôi và cậu chủ bàn bạc, chúng tôi đã giấu máy định vị trên người nhau. Tôi vừa kiểm tra và vị trí hiện tại của cậu ấy, cậu ấy đang ở một nơi tên là thôn Thiên Phong bên ngoài tỉnh Thanh Hóa. Tôi đã kiểm tra rồi, chỗ đó là một công xưởng tên là “Nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong”. Có vẻ không phải Thánh Đàn của Hoàng Long mà là một nhánh của bọn chúng.”

“Thanh Tịnh, điện thoại di động của cậu chủ ở chỗ cô, phải không?” Trần Văn Sơn hỏi.

“Ở đây!” Lý Thanh Tịnh gật đầu.

Trần Văn Sơn nói: “Tôi cần điện thoại di động của cậu chủ để liên lạc với hai người khá quan trọng. Nếu bọn họ sẵn sàng giúp đỡ chúng ta, việc giải cứu cậu chủ sẽ không thành vấn đề.”

Nghe vậy, Lý Thanh Tịnh vội vàng cầm lấy điện thoại di động của Triệu Hùng đưa cho Trần Văn Sơn.

Sau khi Trần Văn Sơn nhận được điện thoại, anh ta bắt đầu bấm số Cốc Phương của Liên minh Tứ Phương.

Cốc Phương thấy có số lạ gọi đến, do dự một lát rồi mới bắt máy.

“Alo, ai vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cốc Phương vang lên.

Trần Văn Sơn hỏi: “Anh là thủ lĩnh của Liên minh Tứ Phương, đúng không?”

“Phải! Anh là ai?”

Trần Văn Sơn nói: “Cốc minh chủ, anh còn nhớ mấy ngày trước có mâu thuẫn với Hội Minh Quân, có hai người đã cứu anh chứ? Tôi là bạn của họ, tên là Trần Văn Sơn.”

Cốc Phương “Ồ” lên một tiếng, cảnh giác hỏi Trần Văn Sơn: “Anh Sơn, anh gọi cho tôi có chuyện gì?”

“Chuyện là như vậy, người đã cứu anh giờ đang gặp chuyện. Hiện tại, chúng tôi cần anh giúp đỡ!”

“Tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp các anh?” Cốc Phương hỏi.

Trần Văn Sơn cười nói: “Bởi vì, chuyện này đối với anh chỉ có lợi chứ không hề hại.”

“Anh nói xem!” Cốc Phương có chút hứng thú.

Trần Văn Sơn nói: “Theo tôi được biết, nội bộ Hội Minh Quân đã bị tan rã và chia thành hai phe. Một phe do Kế Lập Quân đứng đầu và hiện đã chiếm thế thượng phong, phe còn lại do Tần Ưng chỉ huy, giờ đang bị đàn áp. Tôi muốn nhờ Liên minh Tứ Phương của anh liên kết với Tần Ưng để khống chế phe Kế Lập Quân. Nếu Tần Ưng nắm quyền Hội Minh Quân, Liên minh Tứ Phương của anh và Hội Minh Quân sẽ trở thành đồng minh vững chắc.”

“Lần trước, không phải Tập đoàn Văn Ngạn đã gài bẫy làm anh bị thương sao? Anh có thể hợp lực với Hội Minh Quân để lật đổ Tập đoàn Văn Ngạn, tội gì mà không làm?”

Sau khi nghe Trần Văn Sơn phân tích, Cốc Phương chìm vào im lặng.

Nếu mọi chuyện đúng như Trần Văn Sơn đã nói, thì đây quả thực là cơ hội tốt để Liên minh Tứ Phương ngày càng lớn mạnh. Đó cũng là một cơ hội tốt để trả thù.

Nhưng nếu đây là tin giả thì sẽ rơi vào bẫy của địch.

Sau một hồi im lặng, Cốc Phương cười lạnh, nói: “Anh Trần, đúng không? Có thể anh không biết, nhưng lần trước, Tần Ưng của Hội Minh Quân đã dẫn người đuổi giết tôi. Tôi suýt chết trong tay anh ta, vậy thì tại sao tôi phải hợp tác với anh ta?”

“Cốc minh chủ! Anh là người trong giang hồ, anh nên biết rằng trên đời này không có kẻ thù nào là vĩnh viễn cũng không có bạn bè nào là vĩnh viễn. Nếu anh có thể làm được điều này, với tình hình hiện tại của Liên minh Tứ Phương, e rằng trong vòng một tháng sẽ bị Tập đoàn Văn Ngạn tiêu diệt. Nếu Hội Minh Quân bắt tay với Tập đoàn Văn Ngạn, anh thậm chí còn không có cơ hội trở tay. Tôi đã làm vậy để cứu bạn tôi. Vì Kế Lập Quân của Hội Minh Quân là người khơi mào cho sự việc này. Đây là cơ hội tốt nhất để đứng lên lật đổ Hộ Minh Quân. Còn việc có làm hay không thì tùy thuộc vào Cốc minh chủ!”

Trước đó, Trần Văn Sơn đã điều tra rõ ràng tình hình của Liên minh Tứ Phương.

Như Trần Văn Sơn đã nói, nếu Liên minh Tứ Phương không làm như vậy, Cốc Phương sẽ chỉ còn cách mang người của mình rời khỏi tỉnh mới còn đường sống.

Tuy nhiên, anh ta không cam tâm.

Anh ta không dễ dàng gì mới có được chỗ đứng ở cái tỉnh này, gia đình của hầu hết của anh em đều ở Thanh Hóa.

Vì anh em của mình, vì người phụ nữ mình yêu, anh ta buộc phải đưa ra lựa chọn.

Là người đứng đầu Liên minh Tứ Phương, Cốc Phương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói với Trần Văn Sơn: “Dựa vào việc anh có số điện thoại của tôi, tôi sẽ tin tưởng anh một lần!”

Trần Văn Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh ta thật sự lo lắng Cốc Phương sẽ không đồng ý.

“Cốc minh chủ, vậy tối nay tôi sẽ bảo hai người đến giúp anh. Nếu gặp họ thì anh sẽ tin lời tôi nói.”

“Khi nào thì hành động?” Cốc Phương hỏi.

Trần Văn Sơn nói: “Tối nay hãy chờ điện thoại của tôi!”

“Được! Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào lần này.”

Sau khi cúp điện thoại, Cốc Phương triệu tập một vài thuộc hạ có năng lực, bắt đầu bố trí cho lần hành động đêm nay.

Sau khi Trần Văn Sơn giải quyết xong chuyện này, tiếp tục dùng di động của Triệu Hùng gọi cho cảnh sát quốc tế, Tô Thị Như.

Tô Thị Như thấy Triệu Hùng gọi đến thì lập tức nhấc máy.

“Hi! Cuối cùng cũng gọi cho tôi rồi, đã điều tra được gì rồi sao?” Tô Thị Như hỏi.

“Cảnh sát Tô, tôi là Trần Văn Sơn đây. Có lẽ cô đã từng nghe tên tôi rồi.”

“Trần Văn Sơn?” Tô Thị Như giật mình, không ngờ Trần Văn Sơn lại gọi đến, cười nói: “Tiểu Trần phi đao tiếng tăm lừng lẫy, liễu diệp phi đao, bách phát bách trúng. Cũng là thám tử tư số một trong nước. Trong bộ cảnh sát chúng tôi, tên của anh nổi như sấm vậy.”

“Cô quá khen rồi!”

“Anh Sơn, sao điện thoại của Triệu Hùng lại ở chỗ anh?”

“Cậu chủ nhà tôi mất tích rồi!”

“Mất tích?” Tô Thị Như kêu lên, nói: “Cậu chủ nhà anh lại đi đâu chơi vậy? Sao cứ dăm bữa nửa tháng lại chơi mấy trò mạo hiểm này thế?”

Trần Văn Sơn biết rằng Triệu Hùng là người cung cấp thông tin cho Tô Thị Như, chịu trách nhiệm giúp cô ấy điều tra vụ án bảng Võ Thần.

Trần Sơn cố ý nói: “Cậu chủ của tôi vì điều tra chuyện bảnh Võ Thần mà một mình dấn thân vào nguy hiểm. Hiện tại cậu ấy cần cô giúp đỡ!”