Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1684



Khi nghe tin Triệu Hùng lại biến mất, Tô Thị Như thực sự bất lực.

Theo cô ấy thấy, Triệu Hùng chính xác là một kẻ thích gây họa.

Mới chưa được bao lâu đã ba lần bảy lượt lần lượt tìm kiếm sự giúp đỡ của mình.

Tô Thị Như thầm nghĩ: ‘Chắc kiếp trước mình thiếu nợ Triệu Hùng, nên giờ mới phải phủi mông cho anh ta’.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tô Thị Như hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn không hề giấu giếm, nói rằng Triệu Hùng đã nhận ra người thân của mình, gặp được gia đình của Tần Lục Gia ở Thanh Hóa.

Nhưng vấn đề này lại liên quan đến Hoàng Long. Để điều tra Kế Lập Quân, Triệu Hùng giả làm Tần Ưng để điều tra Kế Lập Quân, kết quả là một đi không trở lại.

Sau khi nghe xong, Tô Thị Như nói với Trần Văn Sơn: “Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết họ đã đưa Triệu Hùng đi đâu. Anh đang muốn tôi sử dụng lực lượng cảnh sát để tìm kiếm sao?”

“Tôi biết anh ấy đang ở đâu.” Trần Văn Sơn nói.

“Anh biết?” Tô Thị Như khẽ cười, nói: “Anh Sơn, nếu đã biết thì anh sẽ không cầu cứu tôi chứ hả?”

Trần Văn Sơn nói với Tô Thị Như: “Cảnh sát Tô, đừng quên rằng tôi là thám tử tư số một trong nước. Trước khi làm việc này, tôi và cậu chủ đã bàn cách liên lạc với nhau. Chúng tôi giấu thiết bị định vị trong người, nên tôi biết giờ cậu ấy đang ở đâu. Tôi gọi điện cho cô để nhờ cô huy động lực lượng diệt trừ bọn gian ác này. Tổ chức Hoàng Long rất bí ẩn, trong đó có rất nhiều cao thủ, chỉ riêng người của bảng Võ Thần đã chiếm rất nhiều vị trí rồi.”

Vừa nhắc đến bảng Võ Thần, Tô Thị Như liền bị lung lay.

Hơn nữa, Triệu Hùng là một cao thủ vô cùng mạnh, cũng là người cung cấp thông tin cho cô, Tô Thị Như không muốn Triệu Hùng gặp nạn. Vậy nên cô ấy bèn đồng ý: “Được thôi! Nếu chúng là thế lực gian ác, thì cảnh sát chúng tôi sẽ tiến hành như những nhiệm vụ bình thường khác. Tuy nhiên, anh phải chắc chắn về độ tin cậy của hành động lần này, anh có hiểu ý tôi không? Nếu anh nói dối, thì cho dù anh là bạn của Triệu Hùng, tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của anh.”

Trần Văn Sơn nói với Tô Thị Như: “Tôi sẽ đi điều tra tình hình xung quanh khu vực kia. Sau đó sẽ liên lạc với cô sau. Cô cứ chuẩn bị trước là được!”

“Được, vậy tôi sẽ đợi điện thoại của anh.” Tô Thị Như nói xong liền cúp điện thoại.

Lý Thanh Tịnh thấy Trần Văn Sơn làm việc có nề có nếp, gặp một chuyện lớn như vậy mà không hề hoảng sợ.

Cô nói với Trần Văn Sơn: “Anh Sơn, anh cứ cầm điện thoại của Triệu Hùng để tiện liên lạc với họ đi. Chuyện này tôi không thể giúp được gì, chỉ có thể cầu mong các anh có thể bình an trở về.”

Trần Văn Sơn nhét điện thoại của Triệu Hùng vào trong túi quần, gật đầu nói: “Đừng lo lắng! Cậu chủ sẽ không sao đâu. Tôi đi kiểm tra hiện trường trước, để buổi tối còn sắp xếp hành động!”

“Vậy anh đi mau! Anh Sơn, cẩn thận đấy.” Lý Thanh Tịnh nói với Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn gật đầu, lập tức rời khỏi phòng của Lý Thanh Tịnh.

Trần Văn Sơn đã nhờ Kim Trung sửa lại chiếc BMW nhập khẩu cũ. Loại chuyện này đối với Kim Trung mà nói thì dễ như ăn bánh.

Trần Văn Sơn thay một bộ quần áo lịch sự, để người của Kim Trung lái xe đưa anh ta đến thôn Thiên Phong.

Theo Trần Văn Sơn thấy, nếu Triệu Hùng cố ý bị bắt, thì với sự thông minh của Triệu Hùng, nhất định sẽ để lại manh mối cho anh ta.

Anh ta đến đây để tìm manh mối đó.

Sau khi đến thôn Thiên Phong, Trần Văn Sơn đưa cho một người trong làng bảy triệu, nhờ anh ta dẫn đường và giới thiệu tình hình trong làng, nói rằng mình muốn đầu tư vào thôn Thiên Phong.

Người này thấy Trần Văn Sơn lái chiếc BMW 740, lại ra tay hào phóng thì tin rằng Trần Văn Sơn là một doanh nhân giàu có.

Anh ta hỏi Trần Văn Sơn: “Thưa anh, anh muốn đầu tư vào lĩnh vực nào?”

“Nuôi bò.” Trần Văn Sơn giải thích: “Tôi chuẩn bị xây dựng cơ sở chăn nuôi ở đây, đầu tư xong xuôi thì anh hãy đến chỗ tôi làm việc đi, lương tháng không dưới bảy mươi triệu.”

Ở cái tỉnh này, thu nhập trung bình là hơn hai mươi tư triệu một tháng.

Mức bảy mươi triệu một tháng đã tương đương với mức lương của thành phần tri thức rồi.

Anh nông dân mừng rỡ cười toe toét, nịnh nọt bảo: “Nuôi bò cũng tốt! Bây giờ giá thịt bò đang lên. Bò mẹ đẻ bê con, bê con lớn lên lại sinh thêm bê con. Một con bê con thôi đã vài triệu đồng rồi. Có triển vọng! Có triển vọng lắm!”

Trần Văn Sơn mỉm cười, anh ta chỉ bịa ra vài câu, vậy mà anh nông dân này lại tin là thật.

Cũng khó trách, nhiều người dân trong làng có tư duy rất đơn giản.

Nếu có cơ đặt một hội phát tài như vậy trước mặt dân làng, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

Trần Văn Sơn không để anh nông dân kia đưa mình đi, lập tức đến nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong, nơi Triệu Hùng đang ở.

Sau khi lang thang quanh làng một vòng mới đến được nhà máy gia công vật liệu Thiên Phong.

Trần Văn Sơn cố ý nói với anh nông dân kia: “Anh trai, vị trí này thật tốt! Mặt bằng rộng, phù hợp để xây dựng quy mô lớn đấy.”

“Nhưng có một nhà máy ở đây rồi!”

“Ai mở vậy?”

“Một ông chủ họ Trịnh.”

“Vậy có ai trong làng của anh làm việc ở đây không?” Trần Văn Sơn hỏi.

“Không có!” Người dân làng lắc đầu, nói: “Việc kinh doanh ở nhà máy này có vẻ không được tốt lắm, nhưng thường xuyên có người ra vào. Vấn đề là họ không bao giờ tuyển dụng người trong làng của chúng tôi. Tôi nghe nói rằng ông chủ họ Trịnh rất giàu có. Cho dù không kiếm ra tiền, bọn họ vẫn muốn chiếm đất ở đây!”

Trần Văn Sơn quan sát gần đó để xem có manh mối nào của Triệu Hùng hay không.

Đột nhiên, một dấu chân cỡ bốn mươi mốt trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn đi đến chỗ dấu chân, dùng chân mình ướm thử, anh ta chắc chắn rằng dấu chân này cỡ bốn mươi mốt.

Dấu chân này được trên một viên gạch vuông màu lục lam. Nếu không phải là một cao thủ thì sẽ không bao giờ nhìn ra được. Người ta sẽ tưởng nhầm đó là vết chân của ai đó dẫm nhầm lên lúc làm khuôn.

Với nội công của Trần Văn Sơn, anh ta cũng không thể để lại dấu chân rõ ràng như vậy.

Trần Văn Sơn có thể kết luận rằng đây là một manh mối mà Triệu Hùng cố tình để lại cho mình.

“Gâu gâu!”

“Gâu gâu!”

Bỗng nhiên, có hai người đàn ông dẫn theo hai con chó lai sói lớn màu đen bước ra ngoài.

Dân làng sợ hãi nói với Trần Văn Sơn: “Ông chủ, đi thôi! Nhà máy của họ không cho phép người ngoài đến gần. Nếu ai đó đến gần, họ sẽ thả chó ra cắn đấy.”

Ai đó hét lên: “Các người là ai?”

Dân làng lập tức tiến lên trước với nụ cười nịnh nọt, nói: “Hai anh đừng hiểu lầm tôi. Đây là một ông chủ từ vùng ngoài đến, muốn đầu tư và thành lập một nhà máy ở làng Thiên Phong chúng tôi. Tôi đang đưa ông chủ đi xem tình hình trong làng.”

“Đi đi! Đi nơi khác mà điều tra. Đây là nhà máy của ông chủ Trịnh, các anh đang điều tra cái gì.”

“Được rồi! Chúng tôi đi ngay đây.”

Người dân làng kéo Trần Văn Sơn về phía trước, nói: “Ông chủ, chúng ta mau đi thôi!”

Trần Văn Sơn đã xác nhận rằng Triệu Hùng đang ở đây, nhưng lại không biết đang anh trốn ở chỗ nào.

Theo như bài học ở Vân Nam lần trước, nơi đây chắc hẳn phải có một cơ quan bí mật nào đó.

Khi cả hai quay lại và chuẩn bị rời đi, một chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy tới.

Khi cửa kính ô tô vừa hạ xuống, một người thò đầu ra ngoài, hét lớn: “Hai người! Xin hãy dừng bước”.