Triệu Hiền một tay ôm Dao Châu, một tay thân mật lôi kéo Lý Thanh Tịnh nói: “Cô Tịnh! Đây là tấm lòng của tôi, cô nói con bé nhận đi cho tôi vui.”
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới gật đầu, nói với Dao Châu: “Dao Châu, mau cảm ơn dì đi con!”
Dao Châu ngọt xớt nói: “Con cảm ơn dì!”
Triệu Hiền ôm hôn một cái thật kêu lên mặt Dao Châu rồi quay sang nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Tịnh, cô thật sự rất giống chị dâu tôi. Cô biết đấy, tôi phải đi diễn quanh năm suốt tháng, không thể gặp được con của anh tôi là một sự tiếc nuối đối với tôi. Cô có thể cho Dao Châu gọi tôi một tiếng cô không?”
Triệu Hùng nghe xong khiếp sợ. Em gái mình càng lúc càng lớn mật, nếu nói tiếp có lẽ sẽ bại lộ thân phận của anh mất!
Lý Thanh Tịnh tuy cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, nhưng dù gì người ta cũng vừa mới tặng vòng tay cho con mình. Cô đang chuẩn bị bảo con gái gọi “Cô!”. Không nghĩ đến, Dao Châu thân mật kêu: “Cô!” còn chủ động hôn lên má của Triệu Hiền.
“Dao Châu là đứa trẻ ngoan nha.”
Trong lòng Triệu Hiền cực kỳ vui mừng! Cô cảm thấy còn ngọt ngào hơn so với ăn đường.
Lý Thanh Tịnh dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Triệu Hùng thì thấy anh đang nói chuyện cùng Nông Tuyền và Trần Văn Sơn, còn Cố Minh Tuyết ở bên cạnh ngồi nghe. Cô vừa nổi nghi ngờ thì bị câu nói của Triệu Hiền “Cô Tịnh, tôi mời cô một ly!” làm mọi suy nghĩ tan thành mây khói.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Hiền mang theo trợ lý rời đi trước. Rồi sau đó mọi người cũng tan dần.
Triệu Hùng kêu Trần Văn Sơn lái xe, đưa bạn của Lý Diệu Linh về nhà. Anh lái xe chở vợ mình và cô em vợ về “Khách sạn Xuân Nghĩa”.
Trong căn phòng ở “khách sạn Danh Thi” của Triệu Hiền, Cố Minh Tuyết khóc hai mắt đỏ bừng.
Triệu Hiền biết lí do Cố Minh Tuyết đau lòng như vậy, cô quay sang an ủi: “Chị Tuyết! Anh trai em kết hôn rồi, anh ấy hiện tại sống rất hạnh phúc, chị quên anh ấy đi, được không?”
“Không! Sao chị có thể dễ dàng quên được anh ấy.”
Cố Minh Tuyết lau nước mắt, thở dài nói: “Triệu Hiền! Em biết chị yêu anh em nhiều như thế nào mà.”
“Em biết nhưng anh ấy cũng đã kết hôn rồi, con cái cũng đã có. Chị sẽ không ngốc nghếch tiếp tục đợi anh ấy chứ.”
“Lòng chị luôn hướng về anh ấy. Cả đời này chị sẽ không quên được. Anh của em đề nghị chị giúp anh ấy, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, chị cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Triệu Hiền thở dài: “Sao chị phải làm như vậy?”
“Triệu Hiền, em không hiểu. Em sẽ không hiểu cảm giác yêu một người, em sẽ nguyện ý vì anh ấy đánh đổi mọi thứ..”
Đêm đó, Triệu Hiền và Cố Minh Tuyết tâm sự cả đêm không ngủ.
Triệu Hiền có lòng tốt muốn khuyên nhủ Cố Minh Tuyết đừng cố chấp vô ích lại làm đau chính bản thân mình. Nhưng Cố Minh Tuyết quyết định cho dù đời này cô đơn hoặc xuất gia thì cô ấy sẽ không tìm người đàn ông khác.
Triệu Hiền thầm than, thật giống trong Thần điêu đại hiệp: Hỏi thế gian, tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết!
Sang ngày thứ hai, Triệu Hùng lái xe đến khách sạn em gái mình đang ở.
Lúc Triệu Hùng vào phòng, anh thấy Cố Minh Tuyết cũng ở đó. Hai mắt cô đỏ bừng, vừa nhìn thấy anh lật đật chạy trốn vào toilet.
Triệu Hùng nói với Triệu Hiền: “Em nên trở về sớm một chút, đừng ở lại đây.”
“Anh! Anh đuổi em.”
“Không phải anh đuổi em, anh sợ em và vợ anh thân mật như vậy sẽ khiến cô ấy nảy sinh nghi ngờ.”
“Thôi mà, em biết đâu là điểm dừng. Anh đừng đuổi em.”
Triệu Hùng lắc đầu, anh chịu thua cô em này.
Triệu Hiền kéo tay Triệu Hùng ngồi xuống, nói: “Anh, em biết anh không thích nghe chuyện của nhà họ Triệu nhưng em nghĩ anh nên biết chuyện này. Anh phải cẩn thận bác hai Triệu Khang, người này rất có dã tâm, ông ấy và bác ba Triệu Cao có quan hệ rất thân thiết. Hơn nữa, bọn họ đang dự tính lôi kéo mọi người làm đồng minh, muốn cô lập anh hoàn toàn!”
“Không sao, dù sao anh cũng đã rời khỏi nhà họ Triệu. Chuyện của nhà họ Triệu và anh sẽ không liên quan với nhau.”
“Anh! Anh đừng tự lừa mình dối người nữa. Nếu anh thật sự không quan tâm nhà họ Triệu, vì sao anh đồng ý với Trần Thiên Trung vạch trần chân tướng. Hơn nữa, em nghe nói, lần trước bác cả gặp chuyện, anh còn ra tay hỗ trợ. Nếu anh thật sự không quan tâm nhà họ Triệu, không quan tâm bác cả, vì sao anh lại giúp đỡ họ?”
Triệu Hiền nói làm Triệu Hùng rơi vào suy tư.
Triệu Hiền đặt bàn tay mềm mại lên vai Triệu Hùng, nói: “Tuy em không biết giữa vợ chồng bác cả đã xảy ra chuyện gì? Nhưng bác cả cưới người khác, nhất định là bác ấy gặp chuyện bất đắc dĩ. Anh nghĩ lại đi, bác gái lúc ấy, có thể hay không là...”
“Đủ rồi!”
Triệu Hùng thét chói tai, cắt ngang lời nói của Triệu Hiền. Anh lạnh lùng đứng lên nói: “Anh mặc kệ Triệu Khải Thời lấy lý do gì, tóm lại ông ta cưới con hồ ly tinh kia, gián tiếp hại chết mẹ của anh. Anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, bắt ông ta quỳ xuống sám hối trước mộ mẹ.”
Triệu Hiền ôm chặt lấy Triệu Hùng, khóc lóc: “Vì sao anh lại bị thù hận che mờ như vậy? Nhà họ Triệu giờ rất lộn xộn, không lẽ anh nhẫn tâm nhìn kết cục mọi người đâm chém lẫn nhau sao?”
“Em nên biết Triệu Hùng anh yêu ghét rõ ràng. Là bạn, anh có thể giúp không tiếc mạng sống, nhưng nếu Triệu Khải Thời làm chuyện có lỗi với mẹ, anh hy vọng ông ta không lên được chủ tịch tập đoàn, đây là quả báo của ông trời mà ông ta phải nhận lấy.”
Triệu Hiền thấy mình khuyên không được Triệu Hùng, cô ôm cổ anh khóc nấc.
Triệu Hiền khóc trong chốc lát, cô thấy Triệu Hùng không muốn nói đến chuyện của nhà họ Triệu nên cũng hiểu ý đổi đề tài, hai người kể về khoảng thời gian sau khi tách nhau, anh rời khỏi nhà họ Triệu.
Giữa trưa, Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại hỏi Triệu Hùng khi nào xong việc. Cô nói buổi chiều cô có thời gian nên muốn anh đi xem phòng ở với cô.
Triệu Hùng trả lời anh sẽ cố gắng xong sớm rồi quay về khách sạn. Giữa trưa anh đưa Triệu Hiền đi ăn cơm, sau đó anh lái xe đưa cô quay lại khách sạn.
Vừa về đến nơi, Lý Thanh Tịnh đã trở về từ sớm.
Triệu Hùng lái xe chở Lý Thanh Tịnh đi xem phòng. Lý Thanh Tịnh nói trường tiểu học thực nghiệm được đánh giá khá tốt. Cô muốn tìm phòng ở gần trường, tiện cho Dao Châu đi học. Mà phòng ở trước kia của hai người ở “Lâm phủ gia viên” rất gần với tiểu học thực nghiệm nên Lý Thanh Tịnh nghĩ vẫn nên tìm phòng ở Lâm Phủ gia viên!
Xoay quanh mấy người môi giới một hồi, cô cũng không tìm được phòng ở thích hợp. Tìm phòng là việc khiến cho con người ta rất mệt mỏi, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhìn vài phòng, không quá vừa lòng. Nếu không phải do phòng ở xây dựng không vừa ý, thì là do phòng quá nhỏ mà giá cả quá cao.
Đang lúc Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh chuẩn bị từ bỏ không xem nữa thì gặp một người đàn ông béo có dáng vẻ phúc hậu đang đi đến. Người này cả Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều biết, anh ta là Trần Thịnh Vượng, ba của Trần Tiểu Ngọc - bạn của Dao Châu.
Trần Thịnh Vượng biết công ty Lý Thanh Tịnh phát triển tốt, anh ta tay bắt mặt mừng đi đến chào hỏi. Đồng thời, anh ta rất khinh thường Triệu Hùng sau khi biết Triệu Hùng chỉ ở nhà chăm con, không có công việc gì ngon lành.
Thịnh Vượng kinh doanh một cửa hàng mát xa, hoạt động khá tốt. An ta thấy Lý Thanh Tịnh xinh đẹp như hoa, trong lòng đã sớm nhớ thương. Chỉ tiếc, sau đó Lý Thanh Tịnh đã bán phòng, dọn ra khỏi “Lâm Phủ Gia viên”.
Vừa thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cùng người môi giới từ trong phòng đi ra, Trần Thịnh Vượng nhếch mép chào hỏi: “A! Đây không phải là ba mẹ của Dao Châu sao? Hai người đến đây làm cái gì, muốn thuê phòng sao?”
Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đều không thích Trần Thịnh Vượng.
Triệu Hùng nhàn nhạt đáp: “Chúng tôi không phải tới thuê mà là tính chọn mua một căn phòng hợp lý để ở.”
“À ra vậy! Thật là đáng tiếc. Tôi nghe nói căn phòng trước kia của hai người bị người khác mua rồi. Nếu không chúng ta có thể trở thành hàng xóm thêm lần nữa. Đúng rồi, tôi đang tính chuẩn bị tìm người môi giới để đăng ký bán một căn phòng còn mới, hai người có muốn xem một chút không. Nếu thích, tôi để lại cho hai người với giá hữu nghị.”
Lý Thanh Tịnh vừa nghe, vui mừng nói: “Được đấy!”
Trần Thịnh Vượng ra vẻ khó xử: “Đáng tiếc, xe của tôi chỉ còn một chỗ trống. Ở sau chất đồ cả rồi. Hay vậy đi, Cô Tịnh ngồi xe tôi, chồng cô đi sau được không?”
Triệu Hùng nói: “Không cần, chúng tôi cũng có xe!”
“Có xe?” Trần Thịnh Vượng nghe vậy nhíu mày, nói: “Hai người không phải phá sản rôi sao?”
Triệu Hùng thấy Trần Thịnh Vượng có ý với vợ mình, anh đang muốn cho anh ta một bài học: “Dù gì cũng là chuyện quá khứ! Bây giờ chúng tôi làm ăn rất phát triển.”
“Vậy được, hai người theo tôi đi.”
Ra đến cửa, Trần Thịnh Vượng cố ý khoe khoang: “Nhìn xem, tôi vừa đổi xe, là chiếc Volvo.”
Triệu Hùng gật đầu, cố ý đả kích Trần Thịnh Vượng: “Không tệ! Nhưng so với xe chúng tôi còn kém xa.” Anh nói xong kéo cửa chiếc xe hơi Bentley màu đen cho vợ mình lên: “Anh Vượng, mời anh dẫn đường!”