Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 211



Trần Hưng Vượng không ngờ Triệu Hùng lại có thể lái chiếc xe Bentley, chiếc xe này đắt hơn nhiều so với chiếc xe của anh ta.

Anh ta có chút không thể chấp nhận được sự thật này. Xe của Lý Thanh Tịnh trước đây mới chỉ là xe Audi A4, công ty bọn họ đã bị phá sản rồi làm sao mà chưa đến nửa năm đã chuyển sang lái xe Bentley rồi?

Lúc Trần Hưng Vượng đang bàng hoàng ngơ ngác, Triệu Hùng hạ cửa kính xe xuống, hét to với anh ta: "Anh Vượng, ngây ngẩn cái gì vậy, lên xe đi."

Trần Hưng Vượng lúc này mới bình thường trở lại "Ừ" một tiếng rồi vội vàng lên xe.

Trần Hưng Vượng vừa lái xe vừa sờ cái mặt béo ục ịch của mình lẩm ba lẩm bẩm: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Nhà bọn họ đã phá sản rồi, làm sao có thể mua được xe Bentley."

Nghĩ tới đây, Khóe miệng Trần Hưng Vượng vẽ ra một nét tươi cười, dường như đang mong đợi chiếc mặt nạ của tên đại gia rởm Triệu Hùng bị vạch trần, mong đợi ánh mắt đầy đầy khinh thường của Lý Thanh Tịnh dành cho chồng cô.

Bọn họ đi đến một nơi gọi là Hoa viên Minh Nguyệt, khu này gần đối diện với Lâm Phủ Gia Viên. Nhưng giá phòng ít nhất cũng chênh lệch phải hơn 5 triệu đồng một mét vuông.

Lý Thanh Tịnh dẫu sao cũng muốn đổi sang một căn phòng lớn. Một là nghĩ đến vấn đề an toàn. Căn phòng nhỏ cũ kĩ đang ở hiện giờ đã bị trộm đột nhập hai lần, lại còn vừa mới xảy ra án mạng. Cô thật sự không dám tiếp tục sống ở khu ấy được nữa. Hai là nghĩ đến việc bé Dao Châu sắp phải đi học mầm non, tiếp nữa là học tiểu học, dù sao giáo dục con trẻ là việc ưu tiên hàng đầu của cha mẹ.

Giá phòng chỗ Hoa Viên Minh Nguyệt rẻ hơn một chút với giá phòng bên chỗ Lâm Phủ Gia Viên. Nếu có căn hộ nào tốt mà giá cả phải chăng, Lý Thanh Tịnh nghĩ muốn trực tiếp mua lại.

Triệu Hùng vừa lái xe vừa nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Sao anh lại cảm thấy cái người tên Hưng Vượng này không đáng tin là sao?"

Lý Thanh Tịnh vẫn còn mâu thuẫn với Triệu Hùng, miễn cưỡng đáp lại một câu nhàn nhạt: "Anh đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Thế giới này mặc dù không tốt đẹp như những gì anh tưởng nhưng tuyệt đối cũng không đến nỗi xấu xa như vậy. Còn nữa, đừng cho rằng em nói chuyện với anh thì sẽ tha thứ cho anh, để khi nào có thời gian em sẽ chất vấn anh."

"Yên tâm đi! Anh tuyệt đối là người thẳng thắn thật thà."

Triệu Hùng nhìn bà xã Lý Thanh Tịnh cười hì hì, kết quả là Lý Thanh Tịnh quay mặt đi chỗ khác, Triệu Hùng xấu hổ lập tức thu lại nụ cười trên mặt.

Sau khi tiến vào khu Hoa Viên Minh Nguyệt, Trần Hưng Vượng dừng lại trước mấy tòa nhà.

Xuống xe xong, Trần Hưng Vượng tươi cười cẩn thận quan sát Triệu Hùng lái chiếc xe Bentley màu đen, hỏi dò Lý Thanh Tịnh: "Cô Tịnh, xem ra bọn cô đã phát tài thật rồi. Vẫn còn chưa đến nửa năm không chỉ mua được chiếc xe Bentley mấy tỷ đồng mà còn mua cả nhà nữa."

Triệu Hùng đang định bảo với bà xã Lý Thanh Tịnh của mình đừng nói sự thật, tên Trần Hưng Vượng này chỉ đang nói suông, nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy Lý Thanh Tịnh giải thích: "Anh Vượng à, chiếc xe này không phải xe của chúng tôi, hiện tại chồng tôi đang lái xe cho một ông chủ. Chiếc xe này là xe của ông chủ đó. Đến mua nhà, trong tay chúng tôi cũng không có bao nhiêu tiền, chúng tôi muốn trả trước một ít, rồi số tiền còn lại sẽ trả dần dần."

Trần Hưng Vượng vừa nghe thấy thế ngay lập tức niềm vui tràn đầy trên khóe mắt, giọng điệu có chút lên mặt nói: "Tôi vẫn còn tưởng bọn cô đã thực sự phát tài cơ đấy. Hóa ra anh Hùng bây giờ lại làm tài xế cho ông chủ à, tuy nhiên vẫn xịn hơn chức vụ ông bố bỉm sữa trước đây."

Lý Thanh Tịnh nhíu mày khi nghe thấy giọng điệu của Trần Hưng Vượng, rõ ràng anh ta đang khinh thường thân phận tài xế của Triệu Hùng.

Triệu Hùng liếc nhìn bà xã Lý Thanh Tịnh một cái, đại khái nói: "Em xem, bị người ta coi thường rồi đấy."

Lý Thanh Tịnh không thích sinh sự, cô chỉ muốn mua nhà.

Trần Hưng Vượng cũng có ý tốt đưa bọn họ đi xem nhà. Do vậy, Lý Thanh Tịnh chỉ trả lời một câu nhẹ nhàng: "Đúng là tốt hơn nhiều so với chức vụ ông bố bỉm sữa."

Kết quả, Trần Hưng Vượng càng nói càng hăng say, giống như đang chế giễu Triệu Hùng: "Đúng thế mà, đàn ông nên ra ngoài nỗ lực dốc sức mà xây dựng sự nghiệp, để người vợ của mình ở ngoài lao động vất vả còn mình lại ở nhà ăn không ngồi rồi, vậy chẳng phải sống phí một đời sao?"

Lý Thanh Tịnh lo sợ Triệu Hùng tức giận, cô chỉ về phía Trần Hưng Vượng rồi đưa mắt ra hiệu với Triệu Hùng, ý tứ là: "Chúng ta đến để xem nhà, anh ta thích nói mấy câu thì nói bấy nhiêu câu thôi."

Lý Thanh Tịnh thấy Trần Hưng Vượng càng nói càng quá đáng, lên tiếng cắt ngang lời anh ta: "Anh Vượng! Rốt cuộc nhà của anh ở đâu vậy? Vẫn nên nhanh chóng đi xem nhà thôi, lát nữa chúng tôi còn phải vội về nữa."

"À, xem nhà, xem nhà!"

Trần Hưng Vượng dẫn Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đến một phòng đơn của tầng ba.

Căn phòng này hơn 140 mét vuông, hai hộ gia đình đi chung một cầu thang, hướng nhìn của căn phòng này cũng không tệ. Chỉ có điều trong phòng ngủ không biết là đã cho thuê qua hay là làm nhà kho chất hàng mà nhìn có chút bừa bộn. Dù sao nếu muốn mua căn nhà này cũng phải sửa sang lại.

Lý Thanh Tịnh ngược lại rất thích căn nhà này vội hỏi Trần Hưng Vượng căn nhà này bao nhiêu tiền một mét vuông.

Ánh mắt Trần Hưng Vượng đảo qua đảo lại mấy vòng, đặt chú ý lên người Lý Thanh Tịnh, cố ý nói: "Cái này, hai người cũng biết giá nhà ở Hải Phòng luôn có xu hướng tăng, mấy chung cư tốt đều đã đột nhiên tăng lên 54 triệu một mét vuông rồi. Nếu như bọn cô thật lòng muốn mua thì 50 triệu một mét vuông." Trần Hưng Vượng nắm chắc, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh không thể bỏ ra số tiền như vậy để mua phòng được.

Lý Thanh Tịnh nghe xong hoảng sợ kêu lên, buột miệng nói lớn: "50 triệu? Anh Vượng à, anh như thế là không thành thật. Nửa năm trước căn nhà ở khu Lâm Phủ Gia Viên mua mới cũng chỉ có 35 triệu đồng một mét vuông. Cái chung cư ở khu Hoa Viên Minh Nguyệt này rõ ràng còn không bằng chỗ ở Lâm Phủ Gian Viên mà anh bán 50 triệu, đây chẳng phải hét giá với chúng tôi sao?"

"Cô Tịnh, không được nói như vậy. Vừa nãy cô cũng nói rồi, thời điểm bọn cô mua căn nhà là vào nửa năm trước. Lúc đó giá căn nhà là giá gì, bây giờ là giá gì? Gần như là mỗi ngày một giá rồi."

Lý Thanh Tịnh nhăn mặt lạnh lùng nói: "Anh đừng nghĩ rằng bọn tôi không biết giá thị trường, vừa nãy bọn tôi đã vòng qua mấy nhà môi giới bất động sản, giá nhà ở Hải Phòng đúng là đã tăng. Nhưng giá nhà ở Lâm Phủ Gia Viên bình quân cũng toàn khoảng 46 triệu đồng một mét vuông. Căn nhà ở chỗ Hoa Viên Minh Nguyệt này của anh, có thể bán nhiều nhất cũng chỉ 40 triệu đến 43 triệu đồng một mét vuông là cùng."

Cả cuộc nói chuyện Triệu Hùng không hề nói câu nào, anh luôn luôn mong chờ Trần Hưng Vượng để lộ ra mục đích cùng với bộ mặt thật sự của anh ta. Nếu không để bà xã Lý Thanh Tịnh của mình nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Hưng Vượng thì cô vẫn còn tưởng bản thân đang đổ oan cho cái thằng cha này.

Trần Hưng Vượng vừa nghe xong, biết mình không lừa được Lý Thanh Tịnh, lại thấy Triệu Hùng thờ ơ đứng ở một bên, mạnh bạo nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Tịnh, chúng ta qua bên này nói chuyện một chút có được không?”

Lý Thanh Tịnh nhíu lông mày, nhìn bộ dạng Trần Hưng Vượng lấm la lấm lét, trả lời lại: “Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, làm cái gì mà cứ phải lén la lén lút vậy?”

“Căn nhà này tôi có một cái giá nội bộ, chỉ có thể nói với cô. Nếu cô không muốn nghe vậy thì thôi vậy!” Trần Hưng Vượng dùng tiếp đến chiêu lạt mềm buộc chặt với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang sốt ruột muốn mua nhà, nghe thấy anh ta nói vậy liền cùng Trần Hưng Vượng đến ban công của căn nhà.

Trần Hưng Vượng thấy dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần như hoa như ngọc của Lý Thanh Tịnh, trong lòng sớm đã không kìm lòng được, thấy Triệu Hùng đang hút thuốc ở cửa anh ta nhỏ giọng nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Tịnh, tôi nhìn bọn cô cũng không có nhiều tiền. Nếu cô ngủ với tôi một đêm, căn nhà này tôi sẽ để cho bọn cô 28 triệu một mét vuông. Thế nào, giá nội bộ này được không?”

“Bốp!”

Lý Thanh Tịnh tát cái bốp nhát vào mặt Trần Hưng Vượng, âm thanh giòn tan vang lên. Cô vội vàng dùng giày cao gót giẫm một cái lên mu bàn chân Trần Hưng Vượng một cái, sau đó nghe thấy Trần Hưng Vượng kêu “A!” lên một tiếng, tiếng hét đầy bi thảm, anh ta muốn tiến lên nắm tóc Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng không biết từ đâu nhảy ra, người đã đến trước mắt, bảo vệ Lý Thanh Tịnh ở sau lưng.

Lý Thanh Tịnh tức giận, toàn thân khẽ run lên, cô nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Trần Hưng Vượng văng lời làm nhục em, nói muốn đưa giá nội bộ cho em hoá ra là muốn em ngủ cùng anh ta một đêm.”

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng, hít một hơi thuốc lá, híp mắt nói một câu với Lý Thanh Tịnh: “Giao cho anh!”

“Trần Hưng Vượng, diễn kịch xong chưa?” Triệu Hùng hỏi một câu với Trần Hưng Vượng.

Lý Thanh Tịnh vừa nghe đã xấu hổ đến nỗi còn mặt mũi nào, không ngờ rằng Triệu Hùng sớm đã nhìn ra được toàn bộ chuyện này.

Trần Hưng Vượng chửi ầm lên: "Ông đây thương hại chúng mày, mới cho chúng mày biết cái giá nội bộ này, chúng mày không đồng ý thì thôi vậy, lại còn dám đánh cả ông đây."

Triệu Hùng đạp một phát vào bụng Trần Hưng Vượng, Trần Hưng Vượng trực tiếp bị ngã nhào xuống đất.

"Ông với ai, ông ở đâu?" Anh Vượng, anh đừng tưởng tôi không biết, tôi sớm đã nghe nói anh kinh doanh dịch vụ massage không chính quy, anh đợi mà bị điều tra đi."

"Chuyện của ông đây, mày dám chen vào à? Còn dám động tay đánh ông đây?"

Trần Hưng Vượng có vóc dáng to lớn đến mức có thể đè bẹp Triệu Hùng, làm sao có thể để Triệu Hùng vào mắt được. Sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta vung nắm đấm về phía Triệu Hùng đang ở cửa.

Triệu Hùng không tránh né, giơ bàn tay lên giữ lại nắm đấm của Trần Hưng Vượng. Cho dù Trần Hưng Vượng dùng sức như thế nào đi nữa, một chút cũng không nhúc nhích được. Sau đó anh siết chặt tay lại, rồi vươn tay còn lại ra nhanh chóng tóm giữ lấy cổ tay của Trần Hưng Vượng, một chân đạp lên bụng anh ta, suýt chút nữa Trần Hưng Vượng ngã ra bệ cửa sổ rơi xuống. 

Trần Hưng Vượng thấy không đánh lại được Triệu Hùng, anh ta xấu hổ trước Lý Thanh Tịnh, tức giận hét to: "Ông đây liều mạng với mày!" vừa nói vừa cúi xuống húc đầu vào Triệu Hùng.