Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 212



Lúc Trần Hưng Vượng chuẩn bị húc tới, Triệu Hùng né mình tránh ra, tiện đà đạp vào mông anh ta một cái.

Chỉ thấy Trần Hưng Vượng như con tàu hỏa chúi đầu lao thẳng vào tường.

Triệu Hùng chỉ dùng hai, ba phần sức lực, nếu tăng thêm một ít sức lực nữa có thể sẽ khiến Trần Hưng Vượng trực tiếp lao đầu vào tường mà chết mất.

Trần Hưng Vượng bị đâm vào tường xong ngất xỉu tại chỗ.

Lý Thanh Tịnh thấy Trần Hưng Vượng nửa ngày không động đậy tí nào, trong lòng sợ hãi đến cạnh Triệu Hùng lo lắng hỏi anh: "Triệu Hùng, không phải anh đánh chết anh ta đấy chứ?"

"Không chết, anh ta chỉ ngất đi thôi." Triệu Hùng cực kỳ tin tưởng vào sức lực của mình.

Triệu Hùng đi vào phòng bếp, lấy một cái chậu nhựa trên bục bếp, mở vòi xả một chậu nước lạnh, mang ra quay trở lại bên cạnh Trần Hưng Vượng, dội thẳng cả chậu nước lạnh lên đầu anh ta.

Trần Hưng Vượng tỉnh dậy ngay lập tức, anh ta choáng váng, xây xát một mảng da lớn trên đầu, máu chảy lênh láng.

"Triệu Hùng, ông đây còn chưa xong với mày."

"Bốp!"

Triệu Hùng tát vào mặt Trần Hưng Vượng một phát, lạnh lùng nói: "Vẫn còn dám xưng ông đây á? Đừng tưởng có vài cái đồng tiền thì không biết bản thân mình họ gì."

"Cái giống nhãi ranh mày đừng hòng chạy thoát."

Trần Hưng Vượng cầm điện thoại lên gọi cho cảnh sát.

Lý Thanh Tịnh thấy Trần Hưng Vượng báo cảnh sát, sắc mặt sợ đến tái mét nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta nhanh đi thôi, nếu như cảnh sát tới sẽ rất rắc rối."

"Không sao, chúng ta có thế nào thì nói thế, là Trần Hưng Vượng làm nhục em trước."

Chưa cần đến 5 phút, hai vị cảnh sát đã đến hiện trường xảy ra sự việc. Không nghe giải thích mà mời cả ba người Trần Hưng Vượng, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh về đồn cảnh sát.

Trần Hưng Vượng quen biết một tên cảnh sát ở đồn, sau khi vào đồn cảnh sát lập tức tố cáo kẻ xấu, nói rằng có thành ý muốn dẫn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi xem nhà, kết quả chỉ bởi vì liếc Lý Thanh Tịnh một cái mà bị Triệu Hùng đánh đập hành hung.

Lý Thanh Tịnh vội vàng giải thích với viên cảnh sát, nói rằng Trần Hưng Vượng toàn nói lời xằng bậy, là do anh ta trêu chọc, gây chuyện với cô trước nên chồng của cô là Triệu Hùng mới ra tay dạy dỗ anh ta.

Triệu Hùng đang định chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trần Thiên Trung, để Trần Thiên Trung đến cứu mình, nhưng không ngờ vừa mới móc điện thoại ra đã bị viên cảnh sát tịch thu.

Cũng đúng lúc này, Phạm Minh ở chi nhánh An Dương đến xử lý công việc ở đồn cảnh sát địa phương.

Lần trước ở An Dương, Phạm Minh đã tận mắt chứng kiến cảnh sát trưởng thành phố là ông Đinh Kiến Lâm đích thân đến đơn vị để giải quyết việc cho Triệu Hùng.

Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, Phạm Minh đã bảo cảnh sát trưởng đồn cảnh sát dò hỏi cán bộ xử lý vụ việc là đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, vị cảnh sát chịu trách nhiệm giải quyết miêu tả lại quá trình xảy ra sự việc cho Phạm Minh.

Sau khi Phạm Minh nghe xong, anh đi đến trước mặt Triệu Hùng hỏi: "Anh Hùng! Anh còn nhớ tôi hay không?"

Triệu Hùng mới chỉ gặp qua Phạm Minh một lần, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại quên mất đã gặp qua ở đâu rồi. Vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Phạm Minh là biết anh là cục trưởng của phân cục.

Triệu Hùng lắc lắc đầu.

Phạm Minh cười cười rồi nói: "Tôi biết anh là tài xế của ông Trung, tuy nhiên cho dù anh là tài xế của ai, chúng tôi đều sẽ xử án một cách công bằng." Phạm Minh thấy sắc mặt của Trần Hưng Vượng không được ổn định, nghĩ rằng anh ta đang nói dối bèn nói nhỏ với nhân viên xử án vài câu, để cảnh sát trưởng ở đồn cảnh sát thẩm vấn Trần Hưng Vượng riêng. 

Không đến 10 phút đã vụ án đã được thẩm vấn rõ ràng.

Suy xét về tình có chỗ có thể tha thứ được, nên cán bộ phục trách tiến hành phê bình giáo dục với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, đồng thời để Triệu Hùng bồi thường Trần Hưng Vượng 18 triệu tiền thuốc men. Kết quả là Trần Hưng Vượng hào phóng nói, bản thân anh ta không thiếu 18 triệu này, lườm Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh một cái, rồi tức giận rời khỏi đồn cảnh sát.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rời khỏi đồn cảnh sát, Phạm Minh gọi điện cho Đinh Kiến Lâm nói mới gặp Triệu Hùng ở đồn cảnh sát thuộc khu vực quarn lý của anh ta, đồng thời miêu tả sơ qua sự việc.

Đinh Kiến Lâm nhắc Phạm Minh, bí mật theo dõi người tên Triệu Hùng này, đừng để anh gây rắc rối ở bên ngoài.

Trên đường trở về nhà, Lý Thanh Tịnh liếc qua Triệu Hùng đang lái xe, thấy anh luôn không nói câu nào, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói một câu với Triệu Hùng: "Em xin lỗi."

Triệu Hùng không ngờ ba từ em xin lỗi này lại phát ra từ miệng Lý Thanh Tịnh. Lời này làm anh hơi mất tập trung lái xe làm xe hơi lắc lư một chút, sau đó anh vội vàng ổn định tay lái.

"Tịnh! Làm gì mà phải nói xin lỗi?"

"Lúc trước anh nói tên Vượng này không đáng tin, em vẫn còn mắng anh một trận. Như hôm nay đã chứng minh lời của anh là đúng, là em luôn coi mọi người ai cũng tốt."

Triệu Hùng cười nhẹ nhàng, trích dẫn lời của bà xã Lý Thanh Tịnh nói: " Tịnh à, giống như em nói đó, trên thế giới này mặc dù không tốt đẹp như chúng ta tưởng nhưng cũng không đến nỗi xấu xa như vậy. Người xấu chung quy cũng chỉ có một số ít, phần lớn mọi người vẫn là người lương thiện."

Lý Thanh Tịnh "Ừm!" một tiếng, lại cũng không nói gì nữa, như thể cô đang suy nghĩ gì đó.

Sự dịu dàng này của Lý Thanh Tịnh rất đẹp trong lòng Triệu Hùng.

Sau khi hai người cãi nhau, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Tịnh dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện với bản thân anh.

Ngay cả khi ngủ ở khách sạn, Triệu Hùng cũng chia giường ngủ với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh ngủ cùng con một giường, Triệu Hùng một mình ngủ một giường.

Đến mỗi buổi tối, Lê Mai sẽ tới nhà của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh để tìm Lý Thanh Tịnh nói chuyện.

Lê Mai là phóng viên của một tòa soạn, mà Lý Thanh Tịnh là xếp của công ty, vấn đề chung của hai người rất nhiều, một khi đã nói thì sẽ mất nhiều thời gian.

Lý Diệu Linh không thích Lê Mai, cứ luôn cảm thấy người phụ nữ này có mục đích không đơn thuần với Triệu Hùng.

Cô kéo Triệu Hùng vào phòng của mình, dẩu cái miệng nhỏ không hài lòng nói: “Anh rể, anh nói xem cái cô Lê Mai kia có phải có tình ý gì với anh không?”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn dì bé Lý Diệu Linh một cái rồi nói: “Linh à, em nói linh tinh cái gì đấy?”

“Em nào có nói linh tinh gì đâu, cái cô Lê Mai kia nhìn lẳng lơ như vậy, nói chuyện với đàn ông lúc nào cũng giống như là phóng ra điện ấy, anh dám nói anh không động lòng với cô ta?”

Triệu Hùng gõ gõ đầu của Lý Diệu Linh nói: “Anh hỏi em, giưa chị em và Lê Mai thì ai đẹp hơn?”

“Đương nhiên là chị của em đẹp rồi, chị em thực sự là mỹ nhân số một ở Hải Phòng.”

“Em cũng nói là chị của em đẹp, vậy sao anh phải đi thích Lê Mai?”

“Lê Mai nhìn cũng không kém chị em, cơ thể lại còn nảy nở thế kia, đàn ông bọn anh, không phải thích phụ nữ ngực to mông nảy hay sao?”

Triệu Hùng cảm thấy không còn từ nào để nói với dì bé Lý Diệu Linh này nữa: “Trên thế gian này còn nhiều người phụ nữ đẹp nữa, chẳng lẽ cứ gặp một người lại thích một người hả?”

"Nhưng Lê Mai là một phóng viên, tại sao cô ta cứ luôn dính lấy anh vậy?”

“Từ khi nào mà cô ấy đã dính lấy anh rồi?”

Triệu Hùng cảm giác bản thân rất oan uổng, cái bà dì bé này từ khi nhìn thấy bản thân sau cùng với Cố Minh Tuyết còn có cả Vân Nhã ở cùng nhau, cứ hễ nhìn thấy nữ giới xinh đẹp nào đến gần bản thân là cảm thấy những người đó có vấn đề với mình.

Lý Diệu Linh chu cái môi nhỏ nhắn nói: “Dù sao em luôn cảm thấy ánh mắt Lê Mai nhìn anh không bình thường cho lắm.”

Triệu Hùng không muốn dây dưa vấn đề này quá nhiều với bà dì bé Lý Diệu Linh, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Diệu Linh, em nghĩ được cách nào hoá giải mâu thuẫn giữa anh và chị em chưa?”

Lý Diệu Linh thừa cơ hội ép buộc: “Vậy thẻ khách VIP quán Bar Hoa Đế…?”

Triệu Hùng rút trong ví ra một tấm thẻ VIP “Hoa Đế Bar” rồi lắc lắc trên tay, trên miệng nở một nụ cười vô cảm.

Lý Diệu Linh vừa thấy liền muốn tiến lên định cướp lấy tấm thẻ, kết quả là Triệu Hùng nắm chặt lấy tấm thẻ giữ chặt trong tay mình.

Lý Diệu Linh lắc lắc cánh tay Triệu Hùng, nũng nịu nói: Anh rể tốt ơi, anh đưa cho em thẻ VIP Quán bar Hoa Đế đi mà! Em đã nói với mấy đứa bọn Đỗ Mỹ Ngân là anh sẽ đưa em thẻ VIP đó, sẽ được hưởng thụ dịch vụ ưu đãi miễn phí, mấy đứa nó còn đang đợi em dẫn bọn nó đi happy đó.”

Triệu Hùng cau mày nói: “Ranh con như em, thẻ anh vẫn còn chưa đưa cho em mà chưa gì em đã đồng ý linh tinh với người ta làm cái gì hả?

“Anh rể tốt ơi, em biết anh sẽ đưa cho em mà.”

“Nghĩ hay vậy, giúp anh tìm cách để làm sao dỗ chị gái em trước đi đã.”

Lý Diệu Linh đảo mắt vài vòng, ghé vào tai Triệu Hùng nói nhỏ: “Anh rể, thứ tư tuần sau không phải đến sinh nhật chị em sao, chị ấy thích nhất bánh ngọt của một cửa hàng tên là tiệm bánh Đinh Hương ở Thanh Hóa. Nếu đến sinh nhật ngày hôm đó, mà được ăn bánh ngọt của hiệu bánh kem Đinh Hương thì...anh hiểu không?

Triệu Hùng hai mắt sáng lên, chiêu mật ngọt chết ruồi của bản thân thực sự đúng là có hiệu quả.

Lý Diệu Linh đắc ý tiếp tục nói: "Hơn nữa, chị của em từ nhỏ thì đã thích chuyện công chúa bạch tuyết rồi. Nếu anh làm bánh kem thành hình công chúa bạch tuyết thì nhất định chị ấy sẽ thích đó."

"Diệu Linh, anh rể đúng là đã không uổng công yêu thương em."

Lý Diệu Linh xòe bàn tay trắng mảnh khảnh ra, ánh mắt trìu mến nói: "Anh rể, vậy thẻ VIP Quán bar Hoa Đế đâu?"

"Cầm lấy!"

Triệu Hùng hào phóng đưa cho dì bé Lý Diệu Linh tấm thẻ VIP Quán bar Hoa Đế.

"Cảm ơn anh rể ạ!" Lý Diệu Linh sau khi cầm thẻ trong tay, vui vẻ quàng tay qua cổ Triệu Hùng thơm mấy phát lên mặt anh.

Cũng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chỉ nghe thấy Lý Thanh Tịnh gọi lên một tiếng: "Diệu Linh!", cô vừa vặn bắt gặp được cảnh này

Lý Thanh Tịnh tái mét mặt, quát lên với Lý Diệu Linh và Triệu Hùng: "Hai người các người đang làm cái gì thế?"