Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 267



Ông Hà bảo Lê Mai hầu hạ ông ta tắm rửa thay quần áo!

Trong nhà tắm, sương mù dày đặc!

Mỗi khi bàn tay nhăn nheo, lão luyện của Hà Quy Chính sờ lên người Lê Mai, cô ta đều cảm thấy vô cùng buồn nôn trong lòng.

Ông Hà dường như cảm nhận được Lê Mai có chút không tình nguyện, lạnh lùng nói: “Vợ Mai, sao vậy? Hầu hạ tôi cô không vui sao?”

“Thưa ông, Mị nương không hề cảm thấy không vui. Chỉ là vết thương vẫn chưa khỏi, lại đang trong kỳ kinh nguyệt nên cơ thể có chút không thoải mái.”

“Hừ! Hiện giờ cô càng ngày càng trở lên vô dụng rồi. Mau cút về đi, dưỡng thương cho tốt, ngày mai cùng tôi đi đến thương hội.”

“Vâng, thưa ông!”

Sau khi rời khỏi từ đường nhà họ Hà, Lê Mai như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, cô ta không trực tiếp trở về mà đi đến một quán bar.

Trong một góc vắng vẻ, Lê Mai ngồi một mình, buồn bã uống rượu.

Nghe tin Triệu Hùng bị giết hại, và hiện đang mất tích, cô ta không biết bản thân mình vui mừng hay là thất vọng.

Sống hơn 20 năm, Lê Mai luôn cảm thấy cuộc sống của bản thân giống như một người máy vô tri vô giác, không có chút cảm xúc.

Nhưng từ sau khi quen biết Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, Lê Mai cảm nhận được sự hòa thuận, vui vẻ giữa những người hàng xóm với nhau, cũng cảm nhận được sự ấm áp giữa những người chị em.

Với phong thái tao nhã, Lê Mai uống cạn rượu đỏ trong ly.

Ở bàn bên cạnh, hai người đàn ông độc thân nhìn thấy Lê Mai một mình ngồi uống rượu giải sầu, liền trao đổi ánh mắt với nhau, rồi bước đến chỗ Lê Mai.

Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt Lê Mai tinh xảo, thần thái dịu dàng, đáng yêu, quả thực là một mỹ nhân hiếm có.

Một người đàn ông đeo kính, trông rất nhã nhặn, có học thức bắt chuyện với Lê Mai: “Người đẹp, đi một mình sao?”

Lê Mai liếc mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt, lãnh đạm nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, hai người tốt nhất đừng có chọc giận tôi.”

Người đàn ông có khuôn mặt đầy đặn còn lại nghe thấy lời nói của Lê Mai thì cười khinh bỉ nói: “Cô bé, em có biết đây là ai không? Người đàn ông đẹp trai đang ở trước mặt em đây, chính là giám đốc Lạc của công ty thương mại vật tư.”

“Tôi nói với hai anh một lần cuối cùng, đừng đụng vào tôi, thật phiền phức!” Lê Mai cầm chai rượu lên và rót một ly.

“Người đẹp này, nếu như cô chỉ có một mình, không bằng....”

Vị giám đốc Lạc của công ty thương mại vật tư đó còn chưa nói xong, đã thấy Lê Mai túm chặt lấy cổ áo của giám đốc Lạc, đập mạnh anh ta lên bàn.

Thấy anh ta đột nhiên bị đánh đến mức ngất xỉu, tên có khuôn mặt đầy đặn không ngờ Lê Mai là một người luyện võ, giơ tay đánh cô.

Lê Mai lắc người tránh đi, cô ta giơ tay khóa chặt cổ tay của đối phương, giữ chặt cánh tay của hắn, sau đó dùng cái nĩa ăn hoa quả để trên mặt bàn đâm vào mu bàn tay hắn.

Cái nĩa đâm sâu xuống bàn 3 cm, ghim chặt tay của hắn ở trên mặt bàn, sau đó, Lê Mai cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa cổ uống sạch rượu trong ly, mặc kệ người đàn ông đang kêu gào thảm thiết, nghêng ngang rời đi.

Công viên Bắc Hải, thành phố Hải Phòng.

Hà Vương Hội cứ thế ngước lên nhìn bầu trời, mắt thấy sắc trời sắp sáng rồi.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe lao nhanh về phía công viên Bắc Hải.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Triệu Hùng bất chấp việc dừng xe sai chỗ, trực tiếp dừng xe ở ven đường, thở hổn hển chạy về phía công viên Bắc Hải.

Triệu Hùng đến trước mặt Hà Vương Hội, thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Ông anh, em có việc đến muộn!”

Ông Hội mở mắt ra, liếc nhìn Triệu Hùng một cái, nói: “Vẫn còn mười lăm phút nữa mới bình minh, lần này không tính là cậu vắng mặt không lý do.”

“Vậy em vẫn phải tập sao?” Triệu Hùng hỏi ông Hội.

Ông Hội nhướng mày, không chút khó chịu nói: “Theo cậu thì sao?”

Triệu Hùng tự giác mặt cây roi dài trước mặt ông Hội lên, bắt đầu tập luyện, một chiêu rồi lại một chiêu.

Sau khi bầu trởi lộ ra màu bụng cá (khoảng 4.30 đến 5.30 sáng), Triệu Hùng tiếp tục luyện tập chiêu thức một cách nghiêm túc nhiều lần.

Tiếng rít của sợi roi đã thu hút những người thức dậy đến công viên tập thể dục buổi sáng.

Một số người vây xung quanh Triệu Hùng, nhìn Triệu Hùng múa sợi roi dài một cách đầy mạnh mẽ, không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Sau đó, Triệu Hùng lại dùng bút mực viết.

Nét chữ thư pháp của Triệu Hùng rất đẹp, anh viết xuống dòng chữ “Lan Đình Tự”, nét chữ trên mặt đất đã có thể để rất lâu mà không khô đi.

Hiện nay, có rất ít người trẻ tuổi có thể kế thừa được nét văn hóa truyền thống này.

Nếu như là trước đây, rất lâu trước khi bình minh ló dạng ở phía đông, Triệu Hùng đã có thể hoàn thành chuỗi động tác này. Nhưng bởi vì phải lên kế hoạch bắt giữ người nhà họ Hà nên mới muộn hơn so với bình thường một chút.

Từ thành phố Hải Phòng đến thành phố Lào Cai mất bốn tiếng lái xe, nhưng Triệu Hùng lái xe chưa đến hai giờ đồng hồ mới miễn cưỡng kịp trở lại trước khi bình minh lên.

Triệu Hùng viết xong bức thư pháp, lại bắt đầu chạy bộ buổi sáng với khối lượng lớn.

Hà Vương Hội nhìn thấy Triệu Hùng không bị những người xung quanh làm ảnh hưởng, dần dần tiến vào cảnh giới “tâm tĩnh như nước”, thì không khỏi gật đầu tán thưởng.

Sau khi luyện tập xong và rời khỏi công viên, Triệu Hùng đi thẳng về nhà trẻ đối diện khách sạn trước.

Lê Mai cứ thế đi dạo, bất giác đã đến nơi mà bình thường Triệu Hùng hay đến luyện tập mỗi ngày. Khi nhìn thấy Triệu Hùng lái xe rời khỏi công viên, cô ta còn tưởng rằng bản thân bị hoa mắt, sau khi đưa tay dụi mắt vài lần, thì thấy người mình gặp quả thực là Triệu Hùng. Cô ta không thể không quay người tránh mặt, cho đến khi anh lái xe rời đi, Lê Mai mới quay lại.

“Đây là chuyện gì vậy? Không phải Triệu Hùng đã chết rồi sao?” Lê Mai nghi ngờ hỏi.

Cô ta dám chắc chắn, người vừa rời khỏi chính là Triệu Hùng. Nói cách khác, tên tiểu tử Triệu Hùng căn bản vẫn chưa chết. Nhưng nhà họ Hà rõ ràng đã nhận được mật báo, nói rằng Triệu Hùng và Trần Thiên Trung đều đã chết rồi.

Chuyện này, Lê Mai dường như đã đoán ra được một âm mưu không bình thường! Rốt cuộc cô có phải nói với ông Hà không?

Lê Mai đang đấu tranh dữ dội trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lựa chọn che giấu chuyện này đi.

Cô ta cũng không rõ, tại sao bản thân lại làm như vậy?

Sau khi Triệu Hùng lái xe rời khỏi công viên, liền đi thẳng đến nhà trẻ đối diện khách sạn, nơi cô con gái Dao Châu đang theo học.

Anh đã làm một tấm thẻ VIP ở khách sạn này, và đã chọn một phòng có vị trí thuận lơi nhất. Hàng ngày, khi Nông Tuyền đưa con gái anh đi học, Triệu Hùng ở vị trí này đều sẽ nhìn thấy con gái. Vì vậy, mấy ngày này, Triệu Hùng luôn ở trong khách sạn này.

Triệu Hùng cố ý bảo Nông Tuyền nói rằng phải ra ngoài có việc. Cho nên, hôm nay, vợ anh Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ đưa con gái đến trường.

Triệu Hùng thấy sắp đến giờ rồi, liền nhìn chằm chằm vào bóng dáng những người ra vào cổng trường học. Cho đến khi thân hình duyên dáng của vợ anh Lý Thanh Tịnh và bóng dáng đáng yêu của cô con gái Dao Châu xuất hiện.

Chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc dù đã ở rất gần nhưng Triệu Hùng không có cách nào gặp gỡ vợ và con gái. Điều này khiến cho Triệu Hùng thực sự cảm nhận được cái gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.

Mãi đến khi vợ anh Lý Thanh Tịnh đưa con gái vào nhà trẻ sau đó rời đi, đến khi biến mất không còn bóng dáng, Triệu Hùng mới thu hồi ánh mắt.

“Thanh Tịnh, hãy tha thứ cho lời nói dối và sự ích kỷ của anh đối với em. Anh chỉ muốn để em có một cuộc sống bình yên, không muốn em bị cuốn vào vòng xoáy đầy thị phi này.”

Triệu Hùng rớm nước mắt.

Mẹ của Triệu Hùng đã qua đời, mối quan hệ giữa anh và người bố Triệu Khải Thời lại có chút xa cách. Trên thế giới này, anh chỉ còn vợ và con gái là hai người thân thiết nhất. Vì vậy, anh thề, cho dù có phải hi sinh tất cả cũng sẽ bảo vệ vợ và con gái thật tốt.