Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 546: Buổi hẹn của Vân Nhã



Ngày hôm sau!

Bởi vì chuyển đến biệt thự Ngã Nguyệt Đàm nên Lý Thanh Tịnh không đi làm.

Triệu Hùng đưa con gái Dao Châu đi nhà trẻ xong thì vòng về nhà.

Anh đẩy bố nuôi Lý Quốc Lâm ngồi xe lăn xuống lầu, ôm ông lên xe. Sau đó, lại cùng vợ Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân và dì Lan Mỹ Lan lấy một số đồ dùng cần thiết trong nhà hay dùng.

Cái biệt thự của Nông Tuyền, sửa sang xong sau sự việc của Hồ Dân.

Được biết cả nhà Triệu Hùng muốn ở tạm ở đó trước, Hồ Dân liền gọi điện thoại, điện trong nhà, phòng bếp, phòng vệ sinh, đồ gia dụng, các loại đồ dùng sinh hoạt cần thiết đều đã đầy đủ từ trước rồi.

Thu dọn đồ đạc qua loa xong, Triệu Hùng và Đặng Gia Hân lái xe đến biệt thự Ngã Nguyệt Đàm.

Lúc đầu, Lưu Mỹ Lan chỉ nghĩ gia đình Lý Thanh Tịnh là một gia đình giàu có bình thường, chứ không nghĩ rằng gia đình bọn họ lại có căn phòng lớn như vậy. Lại nghe nói, hai biệt thự đang sửa chữa khác mới là biệt thự chính thức của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, mắt Lưu Mỹ Lan cũng muốn rớt ra lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.

Khiến Lưu Mỹ Lan cảm thấy vui mừng nhất là Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh còn có Lý Quốc Lâm vẫn luôn đối xử với bà ấy rất tốt giống như người nhà, ngoài phải làm việc nhà ra thì vốn dĩ không có xem bà như người ngoài.

Thu dọn xong, Lưu Mỹ Lan đẩy Lý Quốc Lâm ngồi trên xe lăn ra ngoài phơi nắng.

Kế hoạch phủ xanh của khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm rất tốt, lại so với khu bên cạnh Ngã Nguyệt Đàm, là nơi có tỷ lệ oxy và phủ xanh tốt nhất Hải Phòng.

Hồ Dân để cho Triệu Hùng  ba căn biệt thự, khu biệt thự còn có tên rất tao nhã, tên là “Quan Cảnh Đài” Cũng chính là nói, từ đây có thể nhìn thấy cảnh đẹp khu vườn.

Lý Thanh Tịnh sửa sang đệm giường, chia phòng xong nói với Triệu Hùng: “Em phải đi công ty rồi. Anh đi gặp Vân Nhã đi!” Nói xong, cô cầm túi xách lên, không nói với Triệu Hùng câu nào nữa, quay người đi luôn rồi.

Triệu Hùng có chút dở khóc dở cười, biết vợ Lý Thanh Tịnh vẫn còn đang tức giận mình.

Đi gặp Vân Nhã là chuyện bắt buộc, không gặp người phụ nữ này, lấy tính tình của Vân Nhã tuyệt đối có thể xông vào nhà mình.

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Vân Nhã thì nhìn thấy điện thoại hiện lên tin tức một người đàn ông chết ở một cái ngõ hẻm nhỏ, nguyên nhân chết có thể là do tình cảm bốt hoà.

Tuy Triệu Hùng không nhìn rõ mặt người chết nhưng bóng lưng của anh ta, vừa nhìn đã nhận ra ngay là người đàn ông tối hôm qua ở quán bar “Hoa bảy màu”, bị vợ đánh cho tên là “Thôi Long.”

Tuy Triệu Hùng không làm được nhìn cái là nhớ luôn nhưng trí nhớ của anh rất tốt. Một số người hay sự việc đặc biệt, trí nhớ của anh vẫn còn khắc sâu.

Trần Văn Sơn sẽ không phải là đang tra án giết người ở quán rượu đó chứ?

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng bấm gọi số điện thoại của Trần Văn Sơn luôn.

“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”

Trần Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, báo buổi tối Hải Phòng vừa nãy, phát hành một báo có người chết ở trong ngõ. Người đàn ông chết đó có phải tên là Thôi Long không?”

“Cậu chủ, sao anh biết người chết tên là Thôi Long?” Trần Văn Sơn ngạc nhiên, tò mò hỏi lại.

“Tối hôm qua ở quán bar tôi gặp qua người này.”

“Gặp qua?” Trần Văn Sơn vừa nghe thấy thì mắt sáng lên.

Đang lo không tìm được nhân chứng, không ngờ Triệu Hùng lại gặp qua nạn nhân Thôi Long.

“Cậu chủ, anh có thể miêu tả tình cảnh lúc đấy không?” Trần Văn Sơn nôn nóng hỏi Trần Hùng.

Trần Hùng nói: “Thanh Tịnh đang tìm gia sư cho Diệu Linh, cô ấy tên là Phùng Anh Nam, là của thành phố hải Phòng. Tôi đưa Diệu Linh về trường học xong thì gặp cô ấy trên đường, sau đó vào quán bar uống vài ly rượu. Lúc đấy, người đàn ông tên Thôi Long kia đang hẹn hò với nữ nhân khác. Vợ của anh ta đến thì cãi vã một trận to, ngay sau đó nào là ly, bàn đều bị đập vỡ. Hai người phụ nữ tranh chấp giật tóc nhau, vợ của Thôi Long còn tát cho anh ta một cái, cuối cùng mấy người đó lần lượt rời đi.”

Trần Văn Sơn nghe xong, nhíu mày nói: “Cậu chủ, anh nói Thôi Long này và vợ anh ta có mâu thuẫn gay gắt là bởi vì anh ta bên ngoài có đàn bà khác?”

“Đúng vậy!”

Trần Văn Sơn nghe xong vỗ đùi, hưng phấn nói với Trần Hùng: “Cảm ơn cậu chủ! Tôi đã biết mấu chốt phá án ở đâu rồi.”

Trần Hùng cả đầu mờ mịt, nói với Trần Văn Sơn: “Sao thế, Văn Sơn? Cậu phát hiện cái gì rồi sao?”

“Ừm! Mấy người đàn ông chết đều đã kết hôn. Hơn nữa, đều ngoại tình ở bên ngoài.”

“Ồ, vậy cậu đi tra án nhanh đi! Tôi còn có chuyện, ngắt trước đây.”

“Vâng!”

Trần Văn Sơn vui vẻ ngắt điện thoại. Ngắt điện thoại xong, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Vân Nhã luôn, hỏi cô ta hẹn ở đâu.

Vân Nhã nói ở quán trà Lâm Phong, cũng gửi định vị cho anh.

Triệu Hùng nói với Vân Nhã, hai mươi phút nữa mình tới.

Thay quần áo xong, Triệu Hùng ra ngoài cửa nói với bố nuôi Lý Quốc Lâm nói: “Bố! Con có chuyện phải ra ngoài trước. Một lúc nữa, bố bảo dì Lan ra ngoài mua chút thức ăn nha, trước tiểu khu có một siêu thị đồ tươi sống.”

Lý Quốc Lâm gật đầu nói với Triệu Hùng: “Con bận thì con cứ đi đi!”

Lưu Mỹ Lan ở bên cạnh chen vào một câu:  “Hùng à, cháu cứ yên tâm đi! Lúc nữa dì đẩy ông Lý vào trong phòng ngủ rồi đi mua thức ăn. Đúng rồi, bọn cháu tối nay có về nhà ăn cơm không? Đến lúc đó dì mua thức ăn nhiều một chút.”

“Nếu không có chuyện gì khác thì sẽ về ăn cơm.” Triệu Hùng nói xong, lấy ví tiền từ trong túi quần ra, lấy 7 triệu đưa cho Lưu Mỹ Lan: “Dì Lan, dì cầm số tiền này trước dùng làm phí sinh hoạt, đến lúc cháu đi rút tiền lại đưa cho dì.”

“Chủ tịch Lý đã đưa cho dì mười bốn triệu rưỡi rồi.”

“Không sao đâu, dì cứ cầm trước đi! Nhớ ghi chép là được. Hai chân bố  cháu bị thương, dì tốt nhất nên mua cho ông thuốc xương cốt, đối với tình trạng vết thương của ông ấy sẽ tốt hơn chút.”

“Vâng, Vâng! Dì sẽ nhớ.” Lúc này Lưu Mỹ Lan mới không từ chối, nhận tiền từ tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng tạm biệt bố Lý Quốc Lâm, lái xe trực tiếp đi đến quán trà Lâm Phong.

Sau khi đến quán trà Lâm Phong, Triệu Hùng hỏi thăm nhân viên, có phải có một vị họ Vân là phụ nữ ở đây không.

“À, anh là Triệu Hùng đúng không? Cô cả nhà chúng tôi đang đợi ngài ở trên tầng phòng 308. Anh Hùng, mời đi theo hướng này.” Người phụ nữ quản lý cung kính nói với Triệu Hùng.

Lúc này Triệu Hùng mới biết quán trà Lâm Phong này là sản nghiệp của nhà họ Vân. Chẳng trách không nhìn thấy vị khách nào ở trong quán cả, còn tưởng là buôn bán ế ẩm nữa chứ.

Người phụ nữ quản lý đưa Trần Hùng lên tầng, gõ nhẹ cửa phòng mấy cái.

“Cô chủ, Anh Hùng đến rồi!” Người phụ nữ quản lý mở cửa ra cung kính nói với Vân Nhã.

Vân Nhã cười nhẹ đứng lên, đợi Triệu Hùng vào phòng thì nói với người phụ nữ quản lý: “Chị Nhạn! Đóng cửa lại đi, không được để người nào lên lầu.”

“Vâng, cô chủ!” Nữ quản lý được gọi là chị Nhạn kia thuận tay đóng cửa phòng lại, vội vàng rời khỏi.

Triệu Hùng thấy đôi mắt đẹp cùng với sự nóng bỏng của Vân Nhã nhìn mình, người không biết còn nghĩ Vân Nhã là một người phụ nữ đói khát.