Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 547: Có câu này của anh là đủ rồi



Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống thì hỏi Vân Nhã: “Cô chủ Nhã, quán trà Lâm Phong này là sản nghiệp của nhà cô sao?”

“Đúng vậy! Bố tôi thích uống trà. Cho nên mở mấy quán trà. Thế nào? Không tệ đúng không.” Vân Nhã mỉm cười, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền đẹp.

Phòng trà này thiết kế rất tao nhã, thoạt nhìn đúng là nơi tốt để nói chuyện.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Thật là không tệ."

Anh không khỏi nghĩ đến cảnh mình cùng uống trà với bố của Vân Nhã, Vân Đức Trung.

Vân Nhã lấy ra hai túi giấy dai tinh tế đưa cho Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, đây là tôi mua cho anh quần áo và thắt lưng, anh xem có thích không?”

Triệu Hùng nhìn nhãn hàng đồ trên tay Vân Nhã liền biết giá trị xa xỉ.

Anh cũng không đưa tay ra nhận đồ Vân Nhã đưa, bình tĩnh nói một câu: “Vân Nhã, tôi là người đàn ông đã có vợ. Cô theo đuổi tôi sẽ không có kết quả đâu.”

Vân Nhã vừa nghe mặt đã trầm xuống, lạnh mặt cười nói: “Đây là quyền lợi của tôi. Anh có thể từ chối tôi, nhưng tôi theo đuổi người đàn ông mình thích chẳng lẽ là sai sao?”

“Cô cần gì phải làm khổ mình như vậy? Tôi và Thanh Tịnh căn bản không thể ly hôn, còn nữa chúng tôi đã có con rồi.”

“Triệu Hùng. Ở cổ đại đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường. Tôi không phải là một phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, chỉ cần anh tiếp nhận tôi, tôi làm nhỏ cũng không sao cả.”

“Nhưng tôi có sao.”

Triệu Hùng nói với Vân Nhã: “Bây giờ không phải cổ đại mà là hiện đại.”

“Nhưng đàn ông có tiền, ai cũng đều có rất nhiều phụ nữ. Trên danh nghĩa có một người vợ, sau lưng còn không biết có bao nhiêu nữa.”

“Cô nhìn tôi rất giống có tiền sao?” Triệu Hùng nhún vai, bất đắc dĩ cười nói.

Vân Nhã trả lời: “Tôi không cần biết anh có tiền hay không có tiền, nhưng tôi có tiền. Chẳng lẽ còn không đủ sao? Chỉ cần anh ở với tôi, bố tôi nói rồi, sản nghiệp Vân gia ít nhất chia cho anh một nửa.”

Triệu Hùng nghe thấy vậy thì nhíu mày, không ngờ Vân Đức Trung lại ngang nhiên ủng hộ con gái theo đuổi mình, lại còn đồng ý chia nửa gia sản.

Nếu là người bình thường, rất khó để từ chối điều kiện của Vân Nhã.

Gia sản của Vân Nhã ít nhất hơn mấy trăm nghìn tỉ, nửa gia sản cũng có sáu bảy trăm nghìn tỷ. Huống chi, Vân Nhã muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài.

Chỉ nói về gia thế, Vân Nhã so với Lý Thanh Tịnh có quá nhiều ưu thế, vẻ ngoài của hai người cũng không phân cao thấp.

Triệu Hùng lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu thuốc nói: “Vân Nhã, tôi thừa nhận điều kiện mọi mặt của cô rất tốt. Nhưng tôi đã kết hôn với Thanh Tịnh rồi, tôi không muốn ly hôn, cũng không muốn tiếp  nhận bất cứ tình cảm nào khác.”

Vân Nhã nghe xong cũng không có tức giận, cô ta nhìn Triệu Hùng lạnh giọng nói: “Xem ra, anh khăng khăng không muốn nhận quà của tôi?”

“Đúng!” Triệu Hùng gật đầu.

Vân Nhã khẽ hở môi đỏ nói: “Tôi đã sớm nghĩ là sẽ có kết quả như này.” Nói xong, tìm cái kéo ở dưới gầm bốn, thuần thục cắt quần áo và thắt lưng tặng cho Triệu Hùng nát bươm.

Triệu Hùng cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Vân Nhã sẽ làm như vậy.

Một bộ quần áo và một cái thắt lưng, giá trị ít nhất cũng mấy trăm triệu. Nhưng Vân Nhã mắt cũng không thèm chớp lấy kéo cắt hỏng.

“Vân Nhã cô hà tất phải làm như thế?” Triệu Hùng thở dài.

Vân Nhã nhìn Triệu Hùng nói: “Sau này những món quà mà anh không nhận, tôi đều sẽ lấy kéo cắt hoặc giằng rách. Cho đến khi anh chịu nhận quà của tôi thì thôi.”

Triệu Hùng nghe xong thì dở khóc dở cười, lo lắng nói với Vân Nhã: “Tư tưởng của cô đừng cực đoan như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi phải đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Không cần! Tâm lý của tôi rất bình thường, Triệu Hùng, tôi chỉ hỏi anh một câu.”

“Cô hỏi đi.” Triệu Hùng nhìn Vân Nhã.

Vân Nhã nhìn thẳng vào mắt Triệu Hùng, nói rõ từng chữ một hỏi: “Nếu như bây giờ anh còn độc thân, không kết hôn Lý Thanh Tịnh, cũng không có con gái. Anh sẽ thích tôi sao?”

“Sẽ.” Triệu Hùng chắc chắn nói.

Vân Nhã vừa nghe thấy thì khoé miệng vui mừng, cô ta đến trước mặt Triệu Hùng. Đem điếu thuốc lá trong tay anh dập ở trong gạt tàn.

Ánh mắt Vân Nhã ẩn ẩn đưa tình nhìn Triệu Hùng nói: “Có câu này của anh là đủ rồi. Sau này không cần hút loại thuốc lá rẻ tiền như vậy, tôi mua cho anh loại thuốc lá tốt hơn.”

"Tôi...” Triệu Hùng vừa định nói, tôi thích hút loại thuốc lá này, không ngờ môi đã bị môi của Vân Nhã ngăn chặn rồi.

Triệu Hùng vốn muốn trốn nhưng Vân Nhã ôm anh rất chặt. Nếu vùng vẫy quá mạnh thì sẽ làm Vân Nhã bị thương.

Lúc đầu, Triệu Hùng vẫn phản kháng. Nhưng sau này, anh bắt đầu phối hợp với Vân Nhã.

Anh ôm lấy eo nhỏ của Vân Nhã, đảo khách thành chủ bá đạo hôn cô ta. Đến tận khi Vân Nhã không hít được khí mới buông ra, mặt Vân Nhã ửng đỏ cười, khuôn mặt ngượng ngùng nói với Triệu Hùng: “Vừa nãy còn lạnh lùng từ chối người ta, mới được có lúc đã bắt đầu ức hiếp người ta rồi.”

Có kinh nghiệm vết son lần trước, Triệu Hùng lấy điện thoại ra soi. Sau đó lấy mấy tờ giấy ăn lau vết son trên khóe miệng mình.

Vân Nhã lấy khăn ướt từ trong túi xách ra đưa cho Triệu Hùng nói: “Dùng cái này đi.”

Triệu Hùng nhận lấy khăn ướt lau khoé miệng, lau sạch sẽ xong thì nhìn Vân Nhã nói: “Là cô chọc tôi trước.”

“Không tệ. Tôi thích chọc anh. Sau này tôi tốt nhất là tới gặp tôi thường xuyên, nếu không tôi sẽ đến nhà anh.”

Triệu Hùng không biết nên nói gì với Vân Nhã mới tốt. Đứng lên nói: “Nếu như không có gì khác, tôi đi trước.”

“Bao giờ anh đi tỉnh thành à? Lần tới tôi muốn đi cùng với anh.” Vân Nhã nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghe thấy thì bị dọa sợ nói với Vân Nhã: “Còn chưa quyết định, gần đây có thể sẽ đi Trường Bách một chuyến.”

“Anh đi Trường Bách làm gì?”

“Tôi muốn làm xưởng thuốc, định xây một xưởng thuốc ở đấy.”

Triệu Hùng vừa nói ra câu này thì hối hận, thật sự lo lắng Vân Nhã sẽ đi theo.

Trong đôi mắt đẹp của Vân Nhã lộ ra tia giảo hoạt, mỉm cười nói với Triệu Hùng: “Vậy không sao rồi, anh đi trước đi."

Triệu Hùng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nói ra có chỗ nào không đúng.

Sau khi đi ra quán trà Lâm Phong, muốn đi đến chỗ của Trần Văn Sơn. Đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Audi A8 của vợ Lý Thanh Tịnh qua kính chiếu hậu.

Trong lòng anh lộp bộp xuống một cái, không ngờ đến vợ Lý Thanh Tịnh miệng nói đi công ty, lại âm thầm đi theo mình.

Trong xe là thư ký thân cận của Lý Thanh Tịnh Đặng Gia Hân.

Đặng Gia Hân theo dõi Triệu Hùng được một lúc thì không đi theo nữa. Bởi vì, hình như cô bị Triệu Hùng phát hiện rồi.

Đặng Gia Hân gọi điện thoại báo cáo cho Lý Thanh Tịnh nói: “Chủ tịch Lý, Anh Hùng ở trong quán trà không đến mười lăm phút đã ra ngoài rồi.”

“Người phụ nữ Vân Nhã kia ra ngoài chưa?”

“Còn chưa ra. Tôi đi theo anh Hùng được một lúc thì hình như anh ấy phát hiện tôi rồi.”

Lý Thanh Tịnh “Ừm” một tiếng, nói: “Gia Hân, cô đừng đi theo Triệu Hùng nữa, kĩ năng lái xe của Triệu Hùng rất tốt, cô rất khó theo dấu anh. Cô thay tôi theo dõi người phụ nữ Vân Nhã kia, xem cô ta và Triệu Hùng còn có tiếp xúc về phương diện khác không?”

“Dạ vâng” Đặng Gia Hân đáp lại một tiếng, quay đầu xe vồng về quán trà Lâm Phong.