Khổng Côn Bằng thu lại cây roi trong tay, thở dài nói: “Hiện tại tôi trọng thương chưa khỏi hẳn, nếu như liều mạng với hai người kia, chắc chắn bệnh cũ sẽ tái phát. Thôi bỏ đi! Doạ bọn hắn bỏ chạy cũng tốt. Bọn hắn biết tôi ở đây, chí ít trong thời gian ngắn không dám tới.” Nói xong, ông ta lại nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, con nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ Hoa, chúng ta lập tức đến bệnh viện của cô ấy.”
Sau khi đám người lên xe, Lý Thanh Tịnh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ hoa.
Bác sĩ Hoa nghe tin, Lý Diệu Linh và Trọng Ảnh đều bị thương, nói cô sẽ đến bệnh viện!
Phú Thuỷ Huyền.
Triệu Hùng trong phòng khoanh tay, một mực chờ đợi vợ Lý Thanh Tịnh điện thoại.
Khi có cuộc gọi đến, Triệu Hùng cảm thấy an lòng được phần nào. Chí ít, chứng minh Lý Thanh Tịnh vẫn an toàn.
Triệu Hùng nhận điện thoại, nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi: “Thanh Tịnh, thế nào rồi? Cứu được Diệu Linh ra chưa?”
“Cứu ra rồi, nhưng mà, Diệu Linh và Trọng Ảnh bị thương. Bọn em đang ở bệnh viện của bác sĩ Hoa.” Lý Thanh Tịnh đứng ở hành lang bên trong bệnh viện, gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
“Trọng Ảnh và Diệu Linh bị thương thế nào?” Triệu Hùng quan tâm dò hỏi.
Bác sĩ Hoa nói không có trở ngại, hai người tĩnh dưỡng hơn nửa tháng thì có thể về nhà chăm sóc. Hẳn là không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi!” Triệu Hùng rốt cục yên tâm lại.
Lý Thanh Tịnh oán trách nói: “Tốt cái gì tốt, Diệu Linh lần này bị thương, khả năng không đuổi kịp kỳ thi cuối kì. Con bé này càng có lý do để không học tập.”
Triệu Hùng nghe dở khóc dở cười.
Với tính cách của cô em vợ Lý Diệu Linh, thật đúng là có thể làm được chuyện như vậy.
Anh nhìn Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Thanh Tịnh, em cũng đừng quá ép buộc Diệu Linh. Con bé này chính là không có chuyên tâm tới học tập, giống như lò xo vậy, càng ép nó càng phản tác dụng, thường sẽ làm ngược lại. Lại nói, hiện tại cũng không phải đi học ngay. Vẫn là để Diệu Linh an tâm dưỡng thương đi!”
“Anh đó! Còn có thể nuông chiều Diệu Linh hơn cả em. Hôm nay may mắn có ông cụ Khổng đến giúp đỡ, em nghe Trọng Ảnh nói, hai người kia một người gọi là Cú Mèo, xếp hạng cao thủ 127 trên Thiên Bảng. Người còn lại gọi là nữ sát thủ Bạch Yêu, so với Gia Hân còn lợi hại hơn.”
Triệu Hùng có thể từ trong lời nói của Lý Thanh Tịnh, cảm nhận được lúc ấy rất nguy hiểm. Lúc này, Triệu Hùng ngược lại hối hận vì đã mang Trần Văn Sơn phái đến tỉnh thành làm nhiệm vụ.
Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Thanh Tịnh, ngày mai là tập đoàn Hùng Quang và Phú Thủy Huyền đầu tư ký kết buổi trình diễn thời trang. Buổi trình diễn thời trang kết thúc, anh ngay lập tức về sớm với em.”
“Không phải anh còn có chuyện phải làm sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Việc đó anh sẽ giao cho Đổng Hạo đến xử lý, vừa vặn cũng là để khảo nghiệm cậu ta. Một mình em ở Hải Phòng, anh không yên lòng.”
Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhìn Triệu Hùng căn dặn nói: “Vậy được rồi! Trên đường anh nhất định phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, tối mai anh ăn cơm ở nhà, anh đang thèm sủi cảo em làm đây!”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy mặt hơi đỏ.
Lần trước lúc cô làm sủi cảo, đều đem sủi cảo bóp nát, nấu một nồi canh đục. Có thể nói đó là lần thất bại trù nghệ. Bất quá, lần này cô dự định cho Triệu Hùng biết thế nào là sủi cảo ngon, lập tức đồng ý nói: “Được! Anh chỉ cần dám ăn, em liền dám làm. Không nói với anh nữa, em vào phòng xem Trọng Ảnh và Diệu Linh thế nào rồi.”
Triệu Hùng nói “Được!”, sau đó hai người cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng bấm số gọi điện cho Trần Văn Sơn.
“Văn Sơn, anh ở tỉnh thành tra được gì rồi?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nhìn Triệu Hùng trả lời: “Cậu Hùng! Tôi bị cản trở.”
“Cản trở?” Triệu Hùng nghe giật nảy cả mình, hỏi: “Văn Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết! Mỗi khi tra được manh mối, thì luôn có người cản trở tôi. Thậm chí xoá sạch manh mối đi. Vã lại, tôi còn bị công kích nhiều lần.”
Triệu Hùng sau khi nghe vậy, nhìn Trần Văn Sơn căn dặn nói: “Văn Sơn, nếu gặp nguy hiểm, anh lập tức trở về Hải Phòng. Chờ khi nào chúng ta cùng đi tỉnh thành, anh lại điều tra tiếp.”
“Không được! Đây không phải phong cách làm việc của tôi. Bản án vừa mới có tiến triển, tôi nhất định phải tra ra được. Chuyện này liên quan đến an toàn của cậu. Cậu ở tỉnh thành bị tấn công, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Mà hiện tại tôi cũng bị tấn công, nói rõ chuyện này quá không bình thường.”
“Vậy anh nhất định phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên cậy mạnh! Đã có người tìm đến gây phiền phức rồi, Trọng Ảnh và Diệu Linh đều bị thương. Tôi mang theo Nông Tuyền, ngày mai sớm trở về Hải Phòng.”
“Tôi hiểu rồi, cậu Hùng! Cậu cũng phải cẩn thận.”
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng châm một điếu thuốc.
Chuyện của Trần Văn Sơn ở tỉnh thành, anh càng nghĩ càng thấy không ổn.
Trần Văn Sơn thế nhưng là người xếp hạng thứ chín trên Thiên Bảng, ngoại trừ so với người xếp hạng cao hơn anh ta, cơ hồ là bất khả chiến bại. Có người có thể tạo thành uy hiếp đối với anh ta, điều này nói rõ thực lực của đối phương mạnh rất mạnh.
Triệu Hùng không khỏi nhớ tới, ở tỉnh thành bị Phong Y Nữ và Tiểu Xú công kích. Sau đó, chính là Đao Tu La xuất hiện.
Cái tên Đao Tu La này là người xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng. Trần Văn Sơn đối đầu với hắn ta, cho dù không thắng được Đao Tu La, nhưng tự vệ vẫn là không thành vấn đề. Thế nhưng là vạn nhất lại thêm Phong Y Nữ và Tiểu Xú, vậy thì Trần Văn Sơn chẳng phải là... Nghĩ đến chuyện vậy, trong lòng Triệu Hùng một trận hoảng sợ.
Trần Văn Sơn và Nông Tuyền có thể nói là cánh tay đắc lực của Triệu Hùng, nếu như Trần Văn Sơn xảy ra chuyện, đối với Triệu Hùng mà nói tuyệt đối là một tổn thất vô cùng lớn, một đả kích mạnh.
Ngay khi Triệu Hùng suy nghĩ lung tung, cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm.
Có thể đem cửa phòng gõ thành âm thanh như thế, không cần nghĩ nhất định là Nông Tuyền.
Nông Tuyền cảnh giác nhìn về phía trong hành lang một cái, sau đó khép cửa phòng lại, đè thấp lấy thanh âm nhìn Triệu Hùng nói: “Cậu chủ, tôi có phát hiện mới.”
Triệu Hùng thật sự là dở khóc dở cười.
Vừa rồi Nông Tuyền đem cửa phòng gõ đến lớn tiếng như vậy, bây giờ lại đè thấp lấy âm thanh để nói chuyện bí mật. Cái này nếu trong bóng tối có người lòng dạ khó lường muốn theo dõi, có thể giữ bí mật mới là lạ chứ.
Triệu Hùng cố ý bật lớn tiếng tivi trong phòng lên, lúc này mới nhìn Nông Tuyền hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
Nông Tuyền cầm lấy một bình nước khoáng trên bàn, ừng ực ừng ực mấy ngụm liền đem một bình nước uống sạch sành sanh.
Uống xong, dùng ống tay áo lau khóe miệng đọng nước, ở bên tai Triệu Hùng nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cậu không phải bảo tôi đi giám sát Mai Lệ Thủy sao?”
“Ừm! Sau đó thì sao?”
"Mai Lệ Thủy mang theo Đổng Hạo đi mua quần áo, nửa đường thì gọi điện thoại. Lúc ấy tôi liền trốn ở bên cạnh cô ta, nghe được nội dung trong điện thoại. Cô ta nói cậu Hán yên tâm, chỉ cần có nhiều tiền, sẽ thay gã ta làm tốt mọi việc. Cậu đoán người trong điện thoại nói chuyện với Mai Lệ Thủy là ai?”
“Hán Vân Hiển?” Triệu Hùng nói.
Con ngươi Nông Tuyền sáng lên, nói: “Cậu chủ, cậu thực sự lợi hại. Quả nhiên bị cậu đoán một cái liền đúng. Không sai, chính là Hán Vân Hiển. Hán Vân Hiển nói với Mai Lệ Thủy đã gửi vào trong tài khoản cô ta bảy mươi tỷ, để cô ta an tâm ẩn nấp trong tập đoàn Hùng Quang. Có chuyện quan trọng gì, ngay lập tức báo cáo cho gã.”
Triệu Hùng sau khi nghe chuyện này, sắc mặt biến đổi nghiêm túc.
Trực giác của anh một mực nói với anh, Mai Lệ Thủy này có vấn đề. Không nghĩ tới, cô ta âm thầm làm việc cho Hán Vân Hiển.
Lần trước, Đao Tu La đến Phú Quốc đi thăm Hán Danh Sơn bố của Hán Vân Hiển ở trong tù.
Chẳng lẽ, Hán Vân Hiển thực sự leo lên tập đoàn Hoài An?
Nông Tuyền thấy Triệu Hùng trầm mặc, dáng vẻ nghiêm túc, nhìn anh hỏi: “Cậu chủ, đã biết Mai Lệ Thủy này là nội ứng, muốn phá đổ tập đoàn của cậu. Có cần tôi xử lý cô ta không?”
“Không cần! Có lẽ, tôi có thể lợi dụng Mai Lệ Thủy để đối phó gã ta…!” Trong ánh mắt Triệu Hùng lóe ra một vòng tinh quang doạ người.
Triệu Hùng thầm hạ quyết tâm, nếu Hán Vân Hiển đã một lòng nghĩ phá đổ anh, vậy trước tiên tiêu diệt gã ta! Vừa vặn có thể lợi dụng Mai Lệ Thủy này làm quân cờ.”