Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 683: Dẫn tới bốn tên cao thủ trên Bảng Võ Thần!



Lúc Hồ Dân đi đến “Khách sạn bồi dưỡng nhân tài”, Triệu Hùng vẫy tay với ông ta.

Hồ Dân lấy ba cuốn sổ chứng nhận bất động sản giao vào trong tay của anh, nói đây là chứng từ bất động sản của ba căn hộ nhỏ ở “Ngã Nguyệt Đàm” bên kia.

Anh trực tiếp giao vào trong tay bà xã Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, em cất cho kỹ!”

Lý Thanh Tịnh giao lại cho Loan Thiến nói: “Loan Thiến, cô vẫn nên nhìn xem một chút, tránh cho khỏi nói tôi lên giọng tổ tông, rồi lại tâm không cam tình không nguyện nữa.”

Loan Thiến đẩy trả lại cho cô, cười xấu hổ nói: “Tổng giám đốc Lý nói đùa rồi, ngay cả phó tổng giám đốc Hồ của tập đoàn Hùng Quang người ta cũng đã đích thân tới, tôi làm sao dám hoài nghi tính thật giả của cái chứng nhận bất động sản này chứ.”

Cô ta đã từng thấy qua Hồ Dân ở trên tivi, đương nhiên là nhận ra ông ta.

Lúc này Lý Thanh Tịnh mới cầm ba cuốn sổ chứng nhận bất động sản kia bỏ vào trong túi xách của mình.

Hồ Dân là một người thông minh, dựa theo những gì mà cô và Loan Thiến trao đổi trong lúc nói chuyện cũng đã nghe ra được một ít manh mối.

Xem ra, cái này là do Triệu Hùng muốn trút giận cho bà xã Lý Thanh Tịnh của anh, cho nên mới gọi ông ta mang chứng từ bất động sản tới đây.

“Triệu Hùng, còn có chuyện gì nữa không? Nếu như thật sự không có chuyện gì nữa thì tôi trở về đây!” Hồ Dân hỏi Triệu Hùng.

Anh kéo cái ghế bên cạnh qua, nói với ông ta: “Ông tới thì cũng đã tới rồi, vội vã trở về để làm cái gì chứ. Hôm nay còn có tiết mục của người một nhà chúng tôi, vừa khéo ông cũng ở lại xem một chút đi.”

Hồ Dân nhìn cách ăn mặc của Tiểu Dao Châu y hệt như một cô công chúa nhỏ, cách ăn mặc Lý Thanh Tịnh cũng vô cùng chói lọi. Ngược lại ông ta cũng muốn nhìn một chút xem cả nhà Triệu Hùng còn có thể diễn ra được cái dạng tiết mục gì, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh.

Sau khi hội diễn chính thức bắt đầu, tiết mục thứ hai chính là tiết mục của gia đình anh.

Anh và cô chia ra một phải một trái, nắm lấy tay con gái Tiểu Dao Châu đi lên trên đài biểu diễn.

Chợt nghe Tiểu Dao Châu tự nhiên hào phóng giới thiệu tiết mục, nói:

“Tôi là Triệu Dao Châu, đây là cha của tôi, còn đây là mẹ của tôi! Người một nhà chúng tôi sẽ mang đến cho mọi người một ca khúc mở đầu êm tai, ca khúc tên là “Em cười lên thật là xinh đẹp!”

Bên dưới đài nổi lên một tràng tiếng vỗ tay tán thưởng kéo dài không thôi.

Lâm Thảo vội vàng cầm điện thoại lên chụp ảnh cho gia đình anh, Hồ Dân ngồi ở dưới khán đài cũng say mê quan sát.

Sau khi âm nhạc cất lên, chợt nghe Dao Châu nhỏ bé tay cầm microphone, dẫn đầu hát trước:

“Muốn đi sông núi ở phương xa, muốn đi ra bờ biển ngắm hải âu, mặc kệ có bao nhiêu gió mưa, chỉ cần có em là đủ rồi. Yêu lắm bờ môi của em, yêu lắm khi nhìn đến đuôi lông mày của em, đám mây trắng đọng lại ở bầu trời xanh trên kia tựa như em đang mỉm cười.”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh hát khẽ phụ họa theo lời con gái nhỏ Dao Châu: “Em cười lên thật là xinh đẹp, tựa như hoa nở mùa xuân khiến cho tất cả phiền não ưu sầu, hết thảy đều theo gió cuốn đi. Em cười lên thật là đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời mùa hạ, toàn bộ thế giới này, toàn bộ thời gian này đều vui sướng như một bức tranh thu nhỏ...”

Sau khi hát xong đoạn điệp khúc của ca khúc kia, Lâm Thảo giơ ngón tay cái dựng lên cho cả nhà Triệu Hùng. Dưới khán đài tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ầm như pháo nổ.

Hội diễn lần này cũng không có xếp hạng đánh giá, chẳng qua là do nhà trẻ muốn cảm ơn những người lớn trong gia đình đã ủng hộ, muốn tạo ra một bầu không khí hòa hợp của ngày nghỉ cho bọn nhỏ.

Sau khi cả gia đình Triệu Hùng trở về chỗ ngồi, Hồ Dân giơ ngón cái lên với Tiểu Dao Châu, khen ngợi: “Dao Châu, biểu hiện của cháu rất xuất sắc!”

“Cám ơn chú Hồ!” Trên mặt Tiểu Dao Châu lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.

Hồ Dân nhỏ giọng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, bây giờ anh có thể đi ra ngoài được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Anh lên tiếng chào Lý Thanh Tịnh, sau đó đi theo Hồ Dân tới “Khách sạn bồi dưỡng nhân tài.”

Sau khi ra tới khách sạn, Hồ Dân mới nói với anh: “Cậu chủ, tôi vừa mới chiêu mộ được bốn người trên Bảng Võ Thần.”

“Bốn người cơ à?” Triệu Hùng vừa nghe xong lập tức chấn động.

Chắc là do lâu lắm rồi bọn họ ngay cả một người cũng tìm không ra được, không nghĩ tới cùng một lúc lại chiêu mộ được bốn người.

Hồ Dân gật đầu nói: “Bốn người này là anh em của tôi. Nhưng mà cậu cũng không phải không biết người của công ty cũng không thể vì thân thích mà không kiểm tra thực lực của bọn họ. Không biết cậu có thể tìm người đi thử họ một chút được không?”

“Bọn họ đang ở chỗ nào?” Anh hỏi.

“Được tôi sắp xếp tới võ quán Văn Báo rồi!”

“Đi! Đi võ quán! Một lát nữa tôi sẽ gọi Nông Tuyền và Tàn Kiếm bọn họ chạy tới.”

Triệu Hùng bảo phải trở về nói một tiếng với bà xã rồi mới đi ra, để Hồ Dân đợi anh ở bên ngoài.

Trở lại khách sạn, anh lập tức kể việc này cho bà xã Lý Thanh Tịnh nghe. Cô vừa nghe đến bốn người trên Bảng Võ Thần, cảm giác thực sự là vừa mừng vừa sợ, để cho anh nhanh chóng đi giải quyết chính sự bề bộn, mình cô trông coi con gái là được rồi.

Trên đường đi tới võ quán, anh gọi điện thoại cho Nông Tuyền nhắn cậu ấy dẫn theo Tàn Kiếm Hồ A tới võ quán, còn nói đã chiêu mộ được đến bốn người trên Bảng Võ Thần, để cho bọn họ tới ra tay thăm dò thử xem.

Nông Tuyền cả ngày đều luận bàn với Tàn Kiếm Hồ A, đang cảm giác không có gì thú vị cho nên vừa nghe có thể cùng người mới trên Bảng Võ Thần so chiêu, cả hai người đều là võ si, lập tức chụp lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Sau khi Triệu Hùng và Hồ Dân đến võ quán, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A cũng đã đến.

Người phụ trách võ quán là Văn Hổ vừa nghe được Triệu Hùng và Nông Tuyền đã đến, lập tức đi ra cung kính chào hỏi hai người.

“Sư phó mạnh khỏe! Sư bá cậu chủ mạnh khỏe!”

Nông Tuyền trừng mắt liếc Văn Hổ, vẫn tiếp tục trừng mắt mà hỏi thăm:

“Văn Hổ, ba người các người dạo gần đây có lười biếng hay không?”

Văn Hổ nghe xong lập tức rùng mình, dùng giọng điệu cung kính trả lời:

“Sư phó, những nhiệm vụ mà sư phó bố trí xuống mỗi ngày chúng tôi đều hoàn thành đúng giờ.”

“Hừ! Chờ một chút tôi sẽ kiểm tra ba người các cậu, nếu phát hiện được các cậu lười biếng, để xem tôi có phạt các cậu hay không?”

Ba anh em nhà họ Văn tung hoành trên giang hồ mấy chục năm, có thể nói bọn họ không sợ trời cũng không sợ đất, nhưng trong lòng của họ có lẽ lại thực sự e ngại Nông Tuyền.

Bởi vì Nông Tuyền vừa bắt đầu đã cực kỳ hung ác, xách ba người bọn họ xem như bao cát mà đánh. Trong chuyện trừng phạt bọn họ lại càng cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng mà điều khiến cho ba anh em nhà họ Văn vui mừng chính là trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ đạo của Nông Tuyền, công phu của ba người đều đột ngột tăng mạnh, so với lúc trước cũng không biết đã lợi hại hơn bao nhiêu lần.

Đương nhiên nếu như họ muốn tiến vào trên “Bảng Võ Thần” thì độ khó vẫn còn rất lớn. Dù sau thời gian mà ba người học tập võ công một cách có bài bản vẫn còn quá ngắn.

Triệu Hùng hỏi Văn Hổ: “Bốn người kia đâu rồi?”

“À, họ đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Để tôi đi gọi họ ra!”

Văn Hổ quay người chạy vào, lúc đi ra còn dẫn theo bốn người đàn ông khôi ngô lực lưỡng. Cả bốn người đều có thân hình cao lớn cường tráng, thân cao ít nhất một mét chín trở lên.

Dáng vẻ bốn người kia cũng không dám khen tặng, lớn lên vừa đen lại vừa xấu, nhưng vừa nhìn đã thấy bọn họ chính là những người khổng lồ lực lưỡng, cũng thuộc vào loại mãnh hán tử.

Ấn tượng đầu tiên của anh đối với bốn người này đều cực kỳ hài lòng.

Hồ Dân giới thiệu một chút thân phận của bốn người cho Triệu Hùng nghe.

Anh hỏi bốn người kia: “Tên của các người là gì?”

Từng người trong bốn người kia lần lượt chấp tay bẩm báo: “Mã Đại Lý, Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường!”

Anh nghe xong cảm thấy tên chữ của mấy người này cũng quá tùy tiện đi, hợp lại chính là “Lý, Thẳng, Khí, Cường”.

(*) Trực: thẳng; Khất: Khí.

Triệu Hùng gật nhẹ đầu, hỏi bốn người: “Bài danh của các người trên Bảng Võ Thần là bao nhiêu, muốn nhận mức tiền lương là bao nhiêu?”

“Mỗi người chúng tôi muốn nhận một năm 35 tỷ!” Mã Đại Lý nói.

Anh nghe vậy nhíu mày, anh cũng không nói là không muốn trả cho bọn họ 140 tỷ một năm, mà là anh muốn nhìn xem đối phương có đáng giá với số tiền này hay không.

“Bài danh của các người là bao nhiêu?”

Mã Đại Lý đáp: “Tên của Mã Đại Lý tôi xếp hạng thứ 300 trên Địa Bảng, Mã Nhị Trực xếp hạng thứ 301 trên Địa Bảng, Mã Tam Khất xếp hạng thứ 302 trên Địa Bảng, tên của Mã Tứ Cường xếp hạng thứ 303 trên Địa Bảng.”

Triệu Hùng nghe được là bốn tên cao thủ Địa Bảng, trước mắt Địa Bảng vừa được làm mới chỉ có đến tổng cộng 967 người. Bốn người này có thể đạt được thứ tự 300 từ trái sang phải, cũng được.

Anh lo lắng bài danh thứ tự của bốn người trên “Bảng Võ Thần” không phù hợp với thực tế, lập tức chỉ vào Tàn Kiếm Hồ A nói: “Bốn người các người nếu như mỗi người có thể tiếp được 50 chiêu của cậu ta, tôi lập tức thuê các người.”

Bốn anh em nhà họ Mã liếc mắt nhìn nhau, cả bốn người đều cảm giác được Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A tất cả đều là cao thủ.

Mã Đại Lý gật đầu nói: “Được!”

Nông Tuyền nghe thấy Triệu Hùng không có gọi đến anh ta, gần như là gấp gáp nói: “Cậu chủ, cậu để cho bọn họ luyện chiêu với tôi một chút được không?”

“Anh trước tiên cứ ở đó đi, lúc nào cần dùng đến anh tôi tự nhiên sẽ cho anh lên.”

Nông Tuyền nghe xong khóe môi lập tức nhếch lên thật cao, nhưng anh ta lại không thể không nghe lời. Trong lòng không ngớt hâm hộ Tàn Kiếm Hồ A.

Kiếm của Tàn Kiếm Hồ A vẫn luôn thủy chung không rời khỏi tay, cậu ta thả người nhảy lên trên lôi đài, hỏi bốn anh em nhà họ Mã:

“Trong bốn người ai muốn lên trước?”

Mã Tứ Cường rống lên một tiếng: “Tôi tới trước!”

Chỉ thấy hắn ta liên tục tung người nhảy mấy cái, thân thể đã vững vàng đáp xuống lôi đài.

Triệu Hùng cũng là người luyện võ, gặp được bốn người thân hình cao lớn lực lưỡng như vậy, so với Nông Tuyền còn cao hơn nửa cái đầu, vậy mà thân thể lại có thể linh hoạt như thế. Anh hơi thỏa mãn gật nhẹ đầu.

Anh dặn dò Văn Hổ: “Văn Hổ, lập tức cho các đệ tử trong võ quán nghỉ sớm đi, bảo bọn họ ngày mai hãy đến. Còn nữa, sai người đóng cửa võ quán lại, kết quả của cuộc tỷ thí lần này không được phép truyền ra ngoài.”

“Rõ! Sư bá cậu chủ!” Văn Hổ chắp tay lĩnh mệnh, nghe theo lời anh quay người rời đi.