Ngoài quản gia Niên Bình Sinh của nhà họ Triệu, còn có một vài người giúp việc đang chăm sóc cây cỏ trong sân của ngôi nhà.
Đã bảy năm qua Triệu Hùng không trở lại ngôi nhà này. Tuy nhiên ngôi nhà vẫn giống hệt như trong ấn tượng của anh. Nó không hề hoang vắng mà cũng không có gì mới lạ cả. Khi anh nhìn thấy ngôi nhà cũ thì cảm thấy trong lòng dâng lên một tình cảm đặc biệt thân thiết.
Sau khi một người giúp việc ra mở cửa thì ông ta hơi giật mình khi nhìn thấy Triệu Hùng. Sau đó ông ta định thần lại và vui vẻ kêu lên: “A, cậu Hùng.”
Triệu Hùng nhận ra người này là Bao Chí Cương, một công nhân lâu năm của nhà họ Triệu. Người này khi còn trẻ đã làm việc trong nhà họ Triệu, bây giờ đã ngoài bốn mươi tuổi và anh không ngờ là ông ta vẫn làm việc ở nhà cũ của họ Triệu.
Bao Chí Cương xoay người chạy trở lại sân, vui vẻ kêu to: “Lão Niên, cậu chủ đã về rồi. Cậu chủ đã về rồi.”
Những người làm việc trong nhà họ Triệu nghe thấy động tĩnh đều chạy ra ngoài.
Khi Triệu Hùng liếc nhìn họ thì đó đều là những gương mặt cũ quen thuộc.
Cho đến khi một người mặc áo nịt khoảng sáu mươi tuổi xuất hiện, đám đông tự động tách ra và Niên Bình Sinh xúc động đi về phía Triệu Hùng.
“Cậu chủ Hùng, đúng thật là cậu rồi.” Niên Bình Sinh kích động đến nỗi nước mắt nhạt nhòa.
“Là cháu. Ông Niên, cháu đã về rồi.”
Triệu Hùng bước tới ôm Niên Bình Sinh và anh cũng không kìm được lòng mà rơi vài giọt nước mắt.
Niên Bình Sinh vừa vui vẻ lau nước mắt vừa liên tục lẩm bẩm: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi...”
Nhìn thấy cảnh tượng cảm động này thì Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh đều lặng lẽ rơi nước mắt.
Triệu Hùng quay đầu lại và kéo vợ Lý Thanh Tịnh đến trước mặt Niên Bình Sinh rồi nói: “Ông Niên, đây là vợ cháu. Tên cô ấy là Lý Thanh Tịnh, cô ấy là cháu gái của ông Lý.”
“A, cháu gái của Lý Hữu Chiến?”
“Cháu xin ra mắt ông Niên ạ.” Lý Thanh Tịnh kính cẩn nghiêng mình cúi chào Niên Bình Sinh.
Lý Diệu Linh chủ động tiến lên nói: “Ông Niên, cháu là em gái của Lý Thanh Tịnh và Lý Hữu Chiến cũng là ông nội của cháu ạ.”
Khi Niên Bình Sinh nghe thấy điều này, ông ta đã rất vui mừng. Không ngờ sau vài năm vắng bóng, Triệu Hùng đã kết hôn và vợ anh lại là cháu gái của Lý Hữu Chiến.
“Ha ha. Thật sự không phải gia đình thì sẽ không nhập vào chung một nhà. Không ngờ anh trai Lý Hữu Chiến lại có hai cô cháu gái xinh đẹp như vậy. Thanh Tịnh và Diệu Linh. Lý Hữu Chiến chính là đại ca của tôi nên hai cháu gọi tôi là ông nội cũng không có gì quá đáng. Nhanh lên, vào nhà nào.”
Niên Bình Sinh đưa Triệu Hùng và những người khác vào sảnh chính của nhà họ Triệu.
Triệu Hùng nhìn thấy đồ đạc trong phòng giống hệt như khi anh còn nhỏ. Khi anh mười tuổi, nhà họ Triệu chuyển ra nước ngoài sinh sống và từ đó về sau không bao giờ quay trở lại nữa.
Triệu Hùng nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc này thì bỗng nhớ lại những kỉ niệm khi anh còn nhỏ. Trong mỗi tấc đất của ngôi nhà cũ này đều có những câu chuyện về anh và mẹ anh là Tần Uyển.
“Cậu Hùng, mọi người ngồi xuống trước đi. Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị làm cơm. Tối nay tôi với cậu cùng nhau uống vài ly.” Niên Bình Sinh vui vẻ nói. Nói xong ông ta lại vội vàng đi vào bếp.
Ở nhà họ Triệu, Lý Thanh Tịnh và những người khác có cảm giác như đang sống trong vườn ngự uyển của hoàng cung.
Trong sân có cái một hồ sen, cây cối trong vườn được cắt tỉa cẩn thận. Biệt thự kiểu này không khác gì gia đình giàu có có một không hai trên ti vi. Tất cả đều do những nghệ nhân khéo léo chế tác thành.
Họ Triệu là một dòng họ lớn có tiếng tăm ở đây. Sau khi nhà họ Triệu chuyển ra nước ngoài thì nó vẫn được bảo quản tốt.
Triệu Hùng đưa Thẩm Văn Hải đến phòng luyện tập võ công của anh hồi còn nhỏ. Khi đó, anh chưa có thầy dạy nên đã tự mình luyện tập một cách mù quáng. Một hình nộm được lấy ra từ phòng luyện tập võ công.
Hình nộm cao khoảng một mét bảy mươi lăm, giống hệt người thật.
Triệu Hùng thấy phòng tập rất sạch sẽ thì nói với Thẩm Văn Hải: “Văn Hải, đã lâu không thấy con luyện công. Con thử luyện với hình nộm này cho thầy xem võ công của con có tiến bộ chút nào không.”
“Dạ vâng, thưa thầy.”
Sau khi Thẩm Văn Hải cởi áo khoác thì bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn.
Chỉ nhìn thấy cậu ôm hình nộm rồi vỗ vào lưng nó và nói: “Cầm nguyệt trong tay bắt lấy đối thủ.”
Sau khi dựng lên hình nộm, cậu dùng một cú đấm đấm vào đáy quần của hình nộm. “Trộm đào đáy biển lấy tấm trung.”
Tiếp theo, một cú đá tung ra đá vào người hình nộm: “Ô long vẫy đuôi cúi thấp người.” Sau đó, cả hai nắm đấm tung ra và đâm xuyên xuống dưới hai bên sườn của hình nộm: “Con kỳ lân nhổ ra và xuyên thủng xương sườn.”
Lý Thanh Tịnh ra ngoài tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được Triệu Hùng và Thẩm Văn Hải trong phòng luyện công. Thấy Thẩm Văn Hải tập luyện rất nghiêm túc mà mồ hôi nhễ nhại, cô bèn nói với Triệu Hùng: “Vừa trở về đã bắt đứa nhỏ luyện công. Có phải quá nghiêm khắc không?”
“Thân thế của Văn Hải rất phức tạp. Bây giờ rất nhiều người muốn bắt thằng bé, nên bắt buộc thằng bé phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nếu không, thằng bé sẽ luôn dựa vào chúng ta và sẽ bị động.”
“Vậy sau bữa tối hãy huấn luyện tiếp đi. Thằng bé còn chưa ăn gì nữa.”
“Ừ, để sáng mai dậy rồi luyện tập tiếp.” Triệu Hùng hỏi vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh à, em thấy phòng tập võ công của anh khi còn bé như thế nào?”
“Phòng tập thật tốt. Chỉ đáng tiếc với loại võ công mèo cào như anh thì không xứng với phòng tập võ công khang trang như thế này.”
Triệu Hùng ngượng ngùng cười nói: “Ông cụ Khổng nói, một khi anh khôi phục nội lực thì có thể tiến thẳng vào danh sách xếp hạng cao nhất của Thiên Bảng. Thật sự anh rất mong chờ sẽ sớm tới ngày này.”
Sau khi nhìn thấy Thẩm Văn Hải đã hoàn thành xong bộ quyền pháp, thì anh liền gọi Thẩm Văn Hải: “Văn Hải, đi ăn cơm nào.”
“Thầy ơi con muốn luyện một chút nữa, con mới bắt đầu luyện nên vẫn còn thích ạ.” Thẩm Văn Hải vẫn chưa muốn rời khỏi đó.
“Ăn cơm trước đã. Ăn xong con có thể đưa Dao Châu đi chơi. Nhớ kỹ, bắt đầu từ sáng mai sẽ bắt đầu luyện tập. Thầy sẽ kiểm tra đó.” Triệu Hùng cố ý làm ra vẻ nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hải.
“Dạ, thưa thầy.”
Thẩm Văn Hải ôm hình nộm để lại chỗ cũ, rồi tí ta tí tởn chạy đến trước mặt Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh xoa xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Văn Hải rồi cười nói: “Hình như Văn Hải đã cao thêm rồi.”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Cao hơn trước ít nhất ba phân. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Niên Bình Sinh vô cùng xúc động. Ông ta nói rằng trong mấy năm qua điều ông ta hy vọng nhất chính là được nhìn thấy Triệu Hùng trở về. Ngày đêm mong ngóng, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Triệu Hùng về.
“Đúng rồi, cậu chủ. Ông chủ có vật này giao cho cậu.”
Niên Bình Sinh đang định đứng dậy thì Triệu Hùng lại kéo Niên Bình Sin ngồi xuống ghế và khẽ nói: “Ông Niên à, ăn cơm trước đi. Lúc này, cháu không muốn nhắc đến ông ấy.”
Niên Bình Sinh thở dài nói: “Cậu chủ à, tại sao lại làm như vậy? Dù sao hai người cũng là bố con, sao lại giống như kẻ thù vậy chứ.”
Triệu Hùng nâng chén lên rồi đổi chủ đề nói: “Nào, ông Niên. Cháu kính ông một ly.”
Niên Bình Sinh biết rằng Triệu Hùng không muốn nhắc đến Triệu Khải Thời nên cầm ly lên và uống với Triệu Hùng.
Sau bữa tối, Triệu Hùng đưa Thẩm Văn Hải và con gái Dao Châu cùng đám người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đến phòng luyện công.
Lý Diệu Linh lấy điện thoại di động quay lại cảnh ban đêm trong biệt thự nhà họ Triệu.
Lý Thanh Tịnh đang sửa sang lại chăn ga gối đệm trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Lý Thanh Tịnh gọi.
Lý Thanh Tịnh thấy người đi vào là Niên Bình Sinh thì hỏi: "Ông Niên, có chuyện gì vậy ạ?”
Niên Bình Sinh cầm trên tay một chiếc hộp gấm, trông rất quý giá. Ông ta bước tới chỗ Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, đáng lẽ những thứ ở đây là do mẹ của Triệu Hùng tự tay giao cho cháu. Tuy nhiên, sau khi ông chủ đã đến đây một lần và nhờ tôi chuyển thứ này cho cậu chủ. Cậu chủ đã hiểu lầm ông chủ rất sâu sắc rồi. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn là giao nó cho cháu.”
“Ông Niên à, ông nên đưa cho Triệu Hùng đi. Không phải ông Triệu đã nhờ ông đưa cho anh ấy sao?”
Niên Bình Sinh cười nói: “Đưa cho cậu chủ thì thứ này vẫn phải giao cho cháu. Bởi vì đây là quà của mẹ Triệu Hùng dành cho con dâu tương lai của bà ấy. Cho nên bây giờ tôi sẽ giao cho cháu.”
Lý Thanh Tịnh đón lấy hộp gấm từ tay Niên Bình Sinh. Đột nhiên cô cảm thấy chiếc hộp gấm này trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Bất kể thứ gì trong chiếc hộp này cũng đều chứa đầy tình mẫu tử.
“Cháu làm gì thì làm đi. Tôi xin phép ra ngoài.” Niên Bình Sinh nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Lý Thanh Tịnh ngẩn người cầm chiếc hộp gấm, cô không đành lòng mở hộp gấm ra. Không ngờ là trước khi mẹ của Triệu Hùng qua đời thì bà vẫn lo lắng cho chuyện hôn nhân đại sự của Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng từ phòng tập võ trở về thì anh nhìn thấy người vợ Lý Thanh Tịnh đang cầm hộp gấm trên tay mà cứ ngẩn ngơ ra đó. Khi anh nhìn rõ hộp gấm trong tay Lý Thanh Tịnh thì không khỏi kinh ngạc.
“Thanh Tịnh, em lấy hộp gấm này ở đâu vậy?” Triệu Hùng kích động hỏi Lý Thanh Tịnh.
“Ông Niên vừa mới đưa tới. Không phải lúc ăn cơm ông ấy có nói bố của anh có một vật muốn nhờ ông ấy truyền lại cho anh sao? Chính là vật này, ông ấy nói là mẹ anh muốn giao cho con dâu tương lai.”
“Hả, mẹ anh còn để lại một vật cho con dâu tương lai sao? Vậy vật này chính là của em rồi, sao em còn không mau mở ra xem đi.”
Lý Thanh Tịnh ngước đôi mắt đẹp nhìn Triệu Hùng, rồi cô khẽ mở miệng nói: “Em định bụng chờ anh về rồi tụi mình cùng mở ra xem.”
“Mở ra đi. Anh cũng muốn xem bên trong có cái gì.” Triệu Hùng nói.
Lý Thanh Tịnh gật đầu rồi cô mở cái hộp gấm trong tay ra, khi Triệu Hùng nhìn thấy đồ bên trong thì anh liền há hốc mồm sửng sốt.