Hai người họ chỉ thấy trong chiếc hộp gấm có một quyển sổ tiết kiệm ghi số tiền là sáu trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ. Ngoài quyển sổ này thì còn có một ít đồ trang sức bằng vàng bạc.
Lý Thanh Tịnh sững sờ cầm quyển sổ tiết kiệm ghi số tiền gửi là sáu trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ này lên mà ngẩn ngơ cả người.
Cô ngẩn ngơ không phải vì cuốn sổ tiết kiệm này sẽ khiến cô giàu có chỉ sau một đêm mà từ cuốn sổ tiết kiệm này cô có thể thấy được tình mẫu tử thiêng liêng trong đó.
Những người thuộc năm dòng họ lớn đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm liền nên mỗi người đều có gia sản hàng trăm triệu USD. Rồi họ lại được truyền từ đời này sang đời khác và ngày nay họ đều là những người siêu giàu.
Lý Thanh Tịnh không ngạc nhiên khi Tần Uyển có phiếu gửi tiền là sáu trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ này.
“Triệu Hùng, những thứ này quá đáng giá. Anh nên giữ lại đi.” Lý Thanh Tịnh nhìn thấy những đồ trang sức khác nhau trong hộp gấm đều là đồ quý giá thì biết những thứ này rất đắt tiền.
Triệu Hùng đưa lại cho người vợ Lý Thanh Tịnh và nói: “Sao làm vậy được chứ? Đây là vật mà mẹ để lại cho con dâu tương lai. Đó là thứ mẹ để lại cho em, làm sao anh có thể đòi lại được.”
Triệu Hùng lấy từ trong hộp gấm ra một chiếc vòng tay bằng ngọc tinh xảo, khóe mắt ươn ướt nói: “Anh nhớ rất rõ khi mẹ còn sống rất thích đeo chiếc vòng ngọc này nhất. Không ngờ mẹ lại để những thứ này cho em.”
Lý Thanh Tịnh lấy lại chiếc vòng ngọc từ tay Triệu Hùng, cô cẩn thận cất vào trong hộp gấm và nói: “Những thứ này rất đáng quý.”
“Bây giờ em đã biết mẹ của anh là người tốt đến mức nào chưa?”
“Em biết từ lâu rồi.”
Phiếu gửi tiền tiết kiệm sáu trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ này đã được gửi ngân hàng từ nhiều năm trước. Cho đến ngày nay, tiền lời phải nói là nhiều như nước chảy cuồn cuộn.
Hai người ngồi ở trên giường, Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, em có muốn lấy tiền trong sổ tiết kiệm ra không?”
“Đừng, cứ để đó đi. Khi nào cần khẩn cấp thì hãy lấy ra. Em không muốn dùng số tiền mẹ để lại đâu.”
Triệu Hùng gật đầu, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của vợ Lý Thanh Tịnh nói: “Đáng tiếc là mẹ anh không có tận mắt nhìn thấy đám cưới của chúng ta, cũng không thấy Dao Châu.”
“Mẹ ở trên trời có linh thiêng, nếu nhìn thấy chúng ta hạnh phúc như vậy thì sẽ rất vui.” Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng hơi có vẻ buồn bã thì cô liền khuyên nhủ, sau đó lại hỏi: “À, đúng rồi. Mấy ngày nay anh có dự định gì không?”
“Ông Niên nói ngày mai sẽ đưa anh đi dự buổi tiệc mừng thọ.”
“Mừng thọ sao?” Lý Thanh Tịnh khẽ nhíu mày hỏi: “Mừng thọ cho ai vậy?”
“Một doanh nhân lớn đã nghỉ hưu ở Nha Trang tên là Mã Thành Nhân.”
“Mã Thành Nhân sao? Em biết ông ta. Mấy năm trước ông ta vẫn là một nhân vật có tiếng tăm trên bảng làm từ thiện. Không ngờ lá rụng về cội lại về Nha Trang.”
Khi Lý Thanh Tịnh nói như vậy thì Triệu Hùng cũng có một chút ấn tượng về Mã Thành Nhân này.
“Đúng vậy, hình như là Mã Thành Nhân này. Ông ta có biệt danh là Mã đại lương thiện đúng không?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Thanh Tịnh gật đầu trả lời: “Ừ.” Cô nói rằng người này rất tốt bụng và mỗi năm ông ta thường quyên góp một số tiền lớn cho các tổ chức từ thiện.
“Tại sao ông Niên lại đưa anh đi dự tiệc mừng thọ của Mã Thành Nhân nhỉ?” Lý Thanh Tịnh hỏi một cách khó hiểu.
“Anh cũng không biết. Ông ấy nói muốn giới thiệu anh với Mã Thành Nhân. Anh cũng không biết ông ấy định làm gì nữa.”
“Sao em cứ có cảm giác như ông Niên có bí mật nào đó giấu chúng ta hay sao ấy?” Lý Thanh Tịnh khẽ nhíu mày nói.
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Thanh Tịnh à, em đừng lo lắng quá. Ông Niên và ông Lý là những bậc đi trước đáng kính của anh. Họ sẽ không làm hại anh đâu.”
“Vậy thì khi anh đi ra ngoài nhớ cẩn thận nhé. Rút kinh nghiệm vết xe đổ ở tỉnh Quý Châu lần trước, khi đi anh nhớ dẫn theo Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đi cùng.”
Triệu Hùng gật đầu.
Lúc này, Dao Châu mới mở cửa bước vào.
Dao Châu hét lên với Lý Thanh Tịnh: “Mẹ, đêm nay con muốn ngủ với bố mẹ.”
“Sao vậy cục cưng?” Lý Thanh Tịnh hỏi con gái với đôi mắt sáng và trên khóe miệng nở một nụ cười như vầng trăng non.
“Mẹ ơi, có phải mẹ có bố rồi thì mẹ sẽ không thương con nữa phải không? Tại sao mỗi lần bố vừa về là mẹ đều để con ngủ một mình hoặc ngủ với dì vậy?” Dao Châu ngây ngô hỏi.
Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhìn nhau cười.
Lý Thanh Tịnh ôm con gái Dao Châu trong tay và nói: “Dao Châu, không phải con đã nói rằng sau này lớn lên con muốn trở thành một nữ cảnh sát đẹp trai sao?”
“Đúng vậy, nhưng chuyện này liên quan gì đến việc ngủ cơ chứ?”
“Đương nhiên có liên quan rồi.” Lý Thanh Tịnh khẽ nói với con gái: “Cho con ngủ một mình là để rèn luyện dũng khí. Nếu con không dám ngủ một mình thì làm sao có thể là nữ cảnh sát được?”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Dao Châu có vẻ trầm ngâm, hồi lâu cô bé mới nói: “Nhưng mà con vẫn muốn cùng mẹ.”
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cái giường trong phòng khá rộng rãi thì gật đầu đồng ý nói: “Vậy thì tối nay chúng ta ngủ cùng nhau. Tuy nhiên, sau khi về nhà thì con phải tiếp tục rèn luyện ngủ một mình nha.”
“Ừm, được rồi. Về nhà là con có thể ôm con thỏ bông trắng và con gấu bông ngủ một giấc là được rồi.”
“Nào, để mẹ đưa con đi tắm rửa.”
Lý Thanh Tịnh nắm tay con gái Dao Châu đi vào phòng tắm. Đến cửa phòng tắm, cô nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, lát nữa anh cũng đi tắm đi.”
“Ừ.” Triệu Hùng đáp lại và bắt đầu hí hoáy lướt điện thoại.
Anh tìm kiếm trên điện thoại di động về thông tin cá nhân của Mã Thành Nhân.
Triệu Hùng rất đặc biệt nhạy cảm khi nghe đến doanh nhân giàu có họ Mã.
Trong năm dòng họ giàu có thì chỉ có họ Trương và họ Mã là không có tin tức gì.
Họ Tần đã biết tin tức về Tần tam gia, Tần tứ gia, Tần lục gia và Tần cửu gia. Rồi tất cả các thành viên của nhà họ Tiêu đều đã được tìm thấy và họ Triệu là gia đình riêng của anh. Chính vì vậy, doanh nhân giàu có họ Mã và đại gia giàu có họ Trương là những đối tượng được Triệu Hùng đặc biệt chú ý.
Sau một hồi lâu tìm kiếm thì không có nhiều thông tin về Mã Thành Nhân cho lắm.
Thông tin trên mạng chỉ cho thấy Mã Thành Nhân là cha đẻ của một chủ mỏ tư nhân, sau khi đến vùng đất này thì Mã Thành Nhân bắt đầu chuyển đổi mô hình kinh doanh và bắt đầu kinh doanh buôn bán. Ông ta có hợp tác với nhiều công ty lớn của nước ngoài. Tuy nhiên, Mã Thành Nhân làm việc khiêm tốn và rất quan tâm đến hoạt động từ thiện. Ông ta rất uy tín trong xã hội.
Sau khi Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu đi tắm thì Triệu Hùng cũng vào phòng tắm.
Nửa đêm, Lý Thanh Tịnh phát hiện Triệu Hùng chạy đến bên cạnh và nằm nghiêng ôm lấy cô.
Lý Thanh Tịnh giật mình, nói nhỏ với Triệu Hùng: “Anh chạy qua đây làm gì, để Dao Châu thấy sẽ không tốt đâu.”
Lúc này, Dao Châu trở mình khiến cho Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh giật mình theo. Thấy con gái chưa tỉnh, họ liền thở phào nhẹ nhõm.
“Mau về đi, đừng làm ồn nữa. Nếu Dao Châu tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này của chúng ta thì sẽ rất xấu hổ.”
“Để anh ôm một lúc.” Triệu Hùng hờ hững nói.
“Ôm thì được, nhưng không được phép được đằng chân lân đằng đầu nghe chưa. Hơn nữa, em chỉ cho anh ôm đúng năm phút đồng hồ thôi. Hết thời gian thì anh phải lập tức trở về bên kia.”
“Được rồi.” Triệu Hùng vui vẻ đồng ý.
Nhưng ngay sau đó, Lý Thanh Tịnh phát hiện ra đôi tay to lớn của Triệu Hùng đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
“Á.”
Thân thể Lý Thanh Tịnh khẽ run rẩy rồi đột nhiên cô đẩy Triệu Hùng ngã xuống đất.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng rồi Triệu Hùng nặng nề ngã rớt xuống khỏi giường.
Dao Châu nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại, nhìn thấy Triệu Hùng từ dưới đất bò dậy thì ngái ngủ hỏi: “Bố, tại sao bố lại ngã trên mặt đất vậy?”
Khi Lý Thanh Tịnh nghe thấy con gái nói vậy thì cô nhìn thấy Triệu Hùng ngã xuống đất vừa tức giận vừa buồn cười. Cô nói với con gái Dao Châu: “Dao Châu, đừng quan tâm đến bố của con. Bố con ngủ không có trật tự nề nếp nên đáng bị rớt xuống đất.”