Trần Văn Sơn theo sư muội Vân Dao đến nơi cô ta đang sinh sống.
Vân Dao sống trong một khu dân cư bình thường và ngôi nhà đó là một ngôi nhà có hai phòng ngủ, khá rộng rãi.
Sau khi trò chuyện với Vân Dao thì Trần Văn Sơn biết được Vân Dao đã tự mình mua căn nhà này và bây giờ vẫn đang trả góp hàng tháng.
Cô ta là một người phụ nữ vừa phải nuôi con vừa phải trả nợ thế chấp nên có thể hiểu rằng áp lực thực sự là khá cao.
Vân Dao không có nghề nghiệp gì, nếu cô ta sống tại một thành phố xa hoa rực rỡ này mà không ra ngoài kiếm ăn thì sẽ không thể tiếp tục tồn tại được.
Sau khi đến tiểu khu thì Vân Dao đã mua một ít đồ ăn tại siêu thị ở tầng dưới. Sau đó, cô ta lên lầu cùng với Trần Văn Sơn.
Lục Tiểu Xuyên đã chứng kiến tất cả những điều này, anh ta gọi cho một số người đến giúp đỡ. Nghe nói Trần Văn Sơn đang đi ra ngoài một mình thì thấy đây là cơ hội tuyệt vời để diệt trừ Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn là cao thủ xuất sắc thứ chín trong danh sách xếp hạng của Thiên Bảng. Nếu có thể gi3t chết Trần Văn Sơn thì họ sẽ không sợ Triệu Hùng nữa.
Ngay lập tức mấy người Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương, anh em nhà nhà họ Ngũ cộng với Lục Tiểu Xuyên đến. Tổng cộng có năm vị cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng trong Thiên Bảng.
Với đội hình như vậy thì cũng đủ sức đánh bại các cao thủ dưới danh sách Thần Bảng. Ngay cả khi ông cụ Khổng là cao thủ trong Thần Bảng xuất hiện thì chưa chắc một mình ông ta có thể đánh bại năm cao thủ Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ.
Trần Văn Sơn giúp Vân Dao trông đứa trẻ, còn cô ta đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Vân Dao đã nấu tổng cộng sáu món ăn và Trần Văn Sơn thấy rằng chúng đều là món ăn yêu thích của anh ta.
Nhìn thấy những món ăn này, Trần Văn Sơn lại hồi tưởng đến những tháng ngày trước kia anh ta ở cùng với Vân Dao.
Khi đó, Vân Dao thường nấu những món ăn này cho Trần Văn Sơn.
Nhìn thấy Trần Văn Sơn sững sờ thì Vân Dao nói với Trần Văn Sơn: “Anh à tại sao anh không ăn vậy?”
“Ừ, ăn chứ.” Trần Văn Sơn cầm đũa lên gắp một miếng và nói: “Vẫn là hương vị quen thuộc cũ.”
Vân Dao đỏ mặt lên, nói: “Anh dẻo miệng quá. Đã lâu rồi em không nấu mấy món này. Chỉ ở một mình nên em làm đại một món ăn qua loa là xong.”
Vân Dao vừa trò chuyện với Trần Văn Sơn vừa cho đứa trẻ ăn. Đứa trẻ hơi ngái ngủ vì ở chợ hoa lâu quá rồi. Ăn được mấy miếng thì đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Sau khi Vân Dao dỗ cho đứa bé ngủ thì cô ta đặt đứa trẻ lên giường. Sau đó lại ngồi ăn tối với Trần Văn Sơn.
Trong khi ăn, Trần Văn Sơn lại mời Vân Dao đến Hải Phòng. Anh ta nói rằng Lục Tiểu Xuyên đang ở Nha Trang, việc cô ta sống một mình ở đây với đứa con là quá nguy hiểm.
“Anh à, anh không cần khuyên em nữa đâu. Em sẽ không đi Hải Phòng cùng anh. Bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn tham gia tranh chấp trong giới giang hồ nữa. Em cũng chán ghét cái cảnh chém chém giết giết lắm rồi.”
“Vậy em không muốn báo thù cho thầy sao?” Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm vào Vân Dao rồi hỏi.
“Em...”
Vân Dao cứng họng một lúc, không biết nên trả lời như thế nào.
Trần Văn Sơn thở dài nói: “Anh hiểu rồi, chuyện báo thù cứ để cho anh đi. Dù sao Lục Tiểu Xuyên chính là bố của đứa trẻ nên em không xuống tay được. Trước khi hấp hối, thầy có kêu anh phải trả thù giúp thầy để thanh lý môn hộ.”
“Anh, bây giờ Lục Tiểu Xuyên đang đầu quân cho một thế lực lớn. Tuy rằng em không biết thế lực đó là gì nhưng có rất nhiều cao thủ trong đó. Anh muốn giết anh ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
“Lục Tiểu Xuyên đang đầu quân cho Tây Giao.”
“Tây Giao sao?” Vân Dao lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
Trần Văn Sơn gật đầu và giải thích với Vân Dao: “Tây Giao này là một bộ phận cũ của triều đình và nó đã được truyền từ đời này sang đời khác để giết người của năm dòng họ lớn.”
Vân Dao không hỏi tiếp vì bây giờ cô ta không muốn nghe về những mối thù trên giang hồ nữa.
“Anh, anh không còn trẻ nữa. Đã đến lúc phải hỏi vợ rồi.”
Trần Văn Sơn lại nắm lấy tay Vân Dao và nói: “Sư muội, em vẫn không hiểu ý của anh sao?”
“Anh, anh đừng như vậy nữa.” Vân Dao rút tay ra khỏi tay Trần Văn Sơn mà sắc mặt đỏ bừng, rồi cô ta nói: “Anh, em không xứng với anh. Anh hãy quên em đi.”
Trần Văn Sơn lắc đầu và im lặng.
Trong lúc này, bầu không khí trở nên gượng gạo khó xử.
Vân Dao nhìn thấy Trần Văn Sơn im lặng thì biết rằng anh ta đang xuống tinh thần nên cố ý chuyển chủ đề hỏi: “Anh, anh đến Nha Trang làm gì vậy? Có phải cố ý đến tìm em không?”
“Không phải. Anh cũng không biết em đang ở Nha Trang. Anh đang đi du lịch với một người bạn và người bạn đó đã gặp một chuyên gia ở chùa Linh Ấn. Lúc đó anh mới biết em đang ở Nha Trang.”
“Vậy thì khi nào anh sẽ rời đi?” Vân Dao hỏi.
“Trong một vài ngày nữa.”
Theo kế hoạch thì trong những ngày này, một là giúp Trần Văn Sơn tìm sư muội Vân Dao, hai là xem Triệu Hùng có thể gặp được cao thủ của Thần Bảng hay không.
Triệu Hùng kể lại rằng Lưu Ngũ Khuyết nói anh và cao thủ Thần Bảng sắp gặp mặt nhau, nhưng cơ duyên vẫn chưa đến. Bây giờ anh ta đã tìm thấy sư muội Vân Dao, giờ chỉ cần tìm chuyên gia có thể chữa lành nội thương cho Triệu Hùng là được. Vì vậy, Trần Văn Sơn không chắc anh ta sẽ rời đi vào ngày nào.
Nếu đúng theo suy đoán thì chắc là mấy ngày nữa.
Trong khi Trần Văn Sơn và Vân Dao đang ăn thì Triệu Hùng gọi điện thoại đến.
Triệu Hùng nhìn thấy gần như cả ngày không có tin tức gì của Trần Văn Sơn thì anh hơi lo lắng cho sự an toàn của anh ta. Mặc dù Trần Văn Sơn là cao thủ thứ chín trong Thiên Bảng nhưng đây là Nha Trang, là căn cứ chính của Tây Giao. Chắc chắn bên cạnh Lưu Vũ Tiến có một vài cao thủ ở xung quanh anh ta.
Triệu Hùng lo lắng rằng Trần Văn Sơn sẽ gặp nguy hiểm nên cứ cách hai tiếng đồng hồ anh lại gọi điện cho Trần Văn Sơn một lần.
Vân Dao trêu chọc Trần Văn Sơn: “Anh, người bạn này của anh có vẻ đang rất sốt ruột. Nãy giờ đã gọi mấy lần rồi. Là nam hay nữ vậy?”
“A, là nam.” Trần Văn Sơn nói xong liền ấn nút trả lời, cố ý bật loa ngoài lên cho Vân Dao nghe.
Lúc đó chỉ nghe thấy giọng nói của Triệu Hùng trong điện thoại: “Văn Sơn, anh đang ở đâu? Sao anh còn chưa về.”
“Tôi đã tìm thấy sư muội Vân Dao rồi.”
“A, thật không?” Triệu Hùng nghe vậy thì mừng rỡ thay cho Trần Văn Sơn, anh sốt ruột hỏi: “Vậy anh ở đâu? Để tôi đi gặp sư muội của anh.”
“Không cần, lát nữa tôi sẽ về ngay. Bây giờ tôi đang ăn tối với sư muội.”
Khi Triệu Hùng nghe thấy Trần Văn Sơn đang ăn thì anh lập tức hóm hỉnh nói: “Được, vậy anh ăn đi. Cẩn thận một chút.”
“Hiểu rồi!” Trần Văn Sơn đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Dao cười nói với Trần Văn Sơn: “Anh, bạn của anh thật thú vị.”
“Ừ, cậu ấy là một người rất tốt. Khi có cơ hội, anh sẽ giới thiệu để em làm quen.”
Trần Văn Sơn ở nhà Vân Dao cho đến tối và cuối cùng chia tay Vân Dao một cách miễn cưỡng. Trần Văn Sơn nói rằng mỗi ngày trước khi rời đi anh ta sẽ đến thăm cô ta.
Trước khi rời đi, Trần Văn Sơn đã lặng lẽ đặt tờ chi phiếu mười tỷ mà anh đã thắng được nhờ cá cược ở trên bàn.
Vân Dao tiễn Trần Văn Sơn về rồi mới trở lại nhà, chỉ thấy trên bàn có một tấm chi phiếu mười tỷ.
Tấm chi phiếu là của tập đoàn Mã Phong và có thể được quy ra tiền mặt tại các ngân hàng lớn.
Vân Dao buồn bã cầm tấm chi phiếu và thì thầm: “Anh, em biết tấm lòng của anh đối với em. Nhưng em không xứng với anh nữa. Anh, em yêu anh...”