Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 853: Văn Sơn gặp nạn



Sau khi Trần Văn Sơn ra khỏi nhà sư muội Vân Dao, bèn gọi một chiếc taxi. Xe vừa đi không được bao xa, Trần Văn Sơn phát hiện có người theo dõi ở phía sau.

“Chú, làm phiền ông lái xe nhanh chút!” Trần Văn Sơn lấy hơn sáu trăm nghìn trong túi ra đưa cho tài xế.

“Được, vậy cậu ngồi cho chắc.”

Tài xế tăng tốc độ xe nhanh hơn. Trần Văn Sơn vẫn chú ý đến chiếc xe sau lưng, thấy nó đuổi theo không tha. Anh ta không biết đối phương là ai nhưng chắc chắn có liên quan đến người của “Tây Giao”, anh ta dự định tìm một chỗ yên tĩnh ném cái đuôi phía sau đi. Trần Văn Sơn lại lấy hơn sáu trăm nghìn trong túi ra đưa cho tài xế, anh ta nói: “Tài xế, chạy đến vùng ngoại ô, tìm chỗ không có ai để tôi xuống là được.”

“Cậu ơi, cậu không đến khách sạn Sophie à?” Tài xế khó hiểu hỏi Trần Văn Sơn.

“Không đi, nếu có thời gian, nửa tiếng sau ông quay lại đón tôi cũng được, tôi trả ông gấp đôi tiền.”

Tài xế thấy Trần Văn Sơn ra tay hào phóng, cũng vui vẻ khi kéo được khách như vậy, ông ta gật đầu nói: “Được! Nếu tôi không có khách khác, tôi sẽ quay lại đón cậu!”

Sau khi đến vùng ngoại ô, tài xế taxi cho xe dừng lại. Ba chiếc xe nối gót mà đến, bao vây xe taxi lại. Tài xế taxi sợ đến mức mặt mày tái xanh, tưởng là gặp phải cướp đến nơi.

Sau khi Trần Văn Sơn xuống xe, đám người Lục Tiểu Xuyên cũng xuống xe. Ngoại trừ Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn còn thấy cả Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Không ngờ các cao thủ trên Thiên Bảng của phân cục Tây Giao đều có mặt ở đây. Lần trước Trần Văn Sơn đánh nhau với Lục Tiểu Xuyên và anh em nhà họ Ngũ đã là cực kỳ nguy hiểm, bây giờ lại thêm Trần Hoàng Vương có công phu khổ luyện “Kim Chung Tráo”, “Thiết Bố Sam”, có thể nói là không có chút phần thắng, huống hồ bọn họ còn có một người phụ nữ đeo mặt nạ.

Mặc dù Trần Văn Sơn không nhìn được gương mặt của cô ta, nhưng khí thế mạnh mẽ toát ra trên người cô ta khiến anh ta đoán được rất dễ, đây cũng là một cao thủ cực kỳ giỏi. Lục Tiểu Xuyên khoái chí cười ha ha, nói với Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn à Trần Văn Sơn! Anh được đó, vậy mà anh tìm được sư muội!”

Thế Trần Văn Sơn mới biết, Lục Tiểu Xuyên đã sắp xếp người ở chợ hoa cỏ nơi sư muội Vân Dao làm việc. Chắc chắn là biết được tung tích của anh ta nên mới báo cho Lục Tiểu Xuyên.

“Lục Tiểu Xuyên, anh đúng là đê tiện! Biết rõ Vân Dao một mình nuôi con khó khăn qua ngày, còn ăn chơi đàng đi3m cả ngày, chẳng lẽ anh không biết đứa bé kia là con của anh à?” Trần Văn Sơn quát to chất vấn Lục Tiểu Xuyên.

“Dĩ nhiên là tôi biết, không phải lần trước tôi đã nói với anh rồi à? Chỉ tại anh không tin, tôi hết cách rồi, tôi đã cho Vân Dao tiền, chỉ là cô ta không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi, tôi cũng không biết làm gì khác! Sao vậy? Có phải là anh muốn giết tôi không? Ha ha ha! Tiếc là anh không có cơ hội này, hôm nay anh có mọc cánh cũng không bay được!”

Trần Văn Sơn biết mình không trốn được, nhưng tài xế xe taxi vô tội, anh bèn nói với Lục Tiểu Xuyên: “Thả tài xế taxi đi, chuyện của chúng ta thì sử dụng thủ đoạn giang hồ để giải quyết, đừng liên lụy đến người vô tội!”

“Được!” Lục Tiểu Xuyên gật đầu, xua tay với anh em nhà họ Ngũ, nói: “Tránh ra, thả tài xế taxi đi!”

Tài xế taxi lo lắng mình sẽ bị liên lụy, sau khi khởi động xe là chạy nhanh như chớp.

Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ phân chia bao vây Trần Văn Sơn với nhiều góc độ khác nhau. Trong năm kẻ này, không có kẻ nào là người hiền lành, nếu bàn về tu vi, anh em nhà họ Ngũ yếu nhất, nhưng hai anh em bọn họ bắt tay cùng nhau, không thua một Trần Hoàng Vương, thậm chí còn đáng gờm hơn cả Trần Hoàng Vương.

Trong chớp mắt, Trần Văn Sơn đã nghĩ ra cách ứng phó tốt nhất, anh ta quyết định vọt ra khỏi vòng vây bằng phương hướng của Trần Hoàng Vương. Mặc dù Trần Hoàng Vương có công phu khổ luyện như “Kim Chung Tráo”, “Thiết Bố Sam”, phòng thủ rất cừ, nhưng lực tấn công của Trần Hoàng Vương yếu nhất trong năm người này.

Hai bàn tay Trần Văn Sơn nắm mười phi đao, chỉ cần đám người Lục Tiểu Xuyên ra tay, anh ta sẽ tấn công Trần Hoàng Vương trước.

Lục Tiểu Xuyên nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh có biết uy hiếp lớn nhất của anh là gì không?”

Trần Văn Sơn không nói gì, nhìn chằm chằm vào những gì diễn ra ở đây. Lục Tiểu Xuyên cười ha ha khoái chí: “Là lòng anh dạ quá tốt! Những năm này thì người tốt không có quả báo tốt! Ngày nào anh chưa chết, ngày đó tôi còn không ăn ngon ngủ yên, chỉ khi anh chết, Lục Tiểu Xuyên này mới có thể không lo nữa!”

Đúng lúc này, một giọng nói bực bội vọng ra từ túp lều bên cạnh.

“Các người có để yên không? Đã nửa đêm rồi mà không cho ai ngủ à?” Một ông cụ ăn mày chui ra khỏi lều. Mọi người lập tức kinh hoàng, bọn họ đều là cao thủ ở Thiên Bảng, vậy mà không phát hiện ra trong lều có một người. Ông cụ ăn mày lườm đám người Trần Văn Sơn, thấy sự tình không ổn lắm, bèn lười tìm hiểu, rụt đầu về: “Các người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi…”

Trần Văn Sơn thấy đám người Lục Tiểu Xuyên ngây ra, đây là cơ hội tốt để ra tay. Cổ tay trái của anh ta run lên, năm thanh phi đao lập tức phóng về phía năm người kia. Sau đó năm thanh phi đao bên phải cũng bắn về phía Trần Hoàng Vương. Hai thanh bắn vào hai mắt Trần Hoàng Vương, một thanh bắn về vị trí rốn, hai thanh còn lại phóng theo đường né tránh của Trần Hoàng Vương. Mặc dù Trần Hoàng Vương luyện “Kim Chung Tráo”, “Thiết Bố Sam” nhưng mắt và rốn là hai chỗ hiểm. Người luyện võ ai ai cũng có sơ hở, được gọi là “Tráo Môn”, “Tráo Môn” của Trần Hoàng Vương chính là rốn của anh ta. Đám người Lục Tiểu Xuyên trông thấy Trần Văn Sơn mượn dịp ra tay, ai nấy cũng né tránh ra. Trần Hoàng Vương tránh được đòn tấn công đến “Tráo Môn” của mình, trên người trúng hai phi đạo. Nhưng phi đao bay vào người anh ta, rơi xuống đất “leng keng” hai tiếng. Nội công của Trần Văn Sơn cao hơn Trần Hoàng Vương, mặc dù hai thanh phi đao không làm Trần Hoàng Vương bị thương nhưng mà chỗ bị đánh lại đau không tả được, đau đến mức Trần Hoàng Vương há miệng.

Bỗng nhiên, một bóng người lóe lên, Trần Văn Sơn đã lao đến gần đánh Trần Hoàng Vương. Trần Hoàng Vương tung cú đấm đánh về phía Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn giơ hai tay ra, hai người đều dùng nội lực, nhưng mà Trần Văn Sơn muốn mượn lực phản chấn của Trần Hoàng Vương để chạy ra khỏi vòng vây.

Ngay khi lực phản chấn Trần Hoàng Vương đánh về phía Trần Văn Sơn, anh ta xoay người lộn một vòng trên không trung, nhảy ra khỏi vòng vây. Lục Tiểu Xuyên vội vàng hô to: “Đừng để anh ta chạy!” Nói xong, ném ba thanh phi đao đi, hướng thẳng về phía ngực Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn quay người lại, cổ tay run lên, ba thanh phi đao bay ra thật nhanh, tiếng “keng keng keng” vang lên, là tiếng của lưỡi dao va chạm vào nhau, khiến những phi đao mỏng như chiếc lá rơi hết xuống đất.

Vút! Vút! Vút!

Vài bóng người lại bao vây Trần Văn Sơn, Lục Tiểu Xuyên lạnh lùng nhìn Trần Văn Sơn, giọng điệu rất âm u: “Trần Văn Sơn, anh không trốn thoát đâu, xông lên!”

Anh em nhà họ Ngũ và Trần Hoàng Vương cùng ra tay một lúc, Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt đứng bên ngoài chờ thơi cơ ra tay.

Xếp hạng của Trần Hoàng Vương trên “Võ Thần Bảng” là ba mươi, một trong hai anh em nhà họ Ngũ xếp hạng bốn mươi mốt, người còn lại là bốn mươi hai ở trên “Thiên Bảng”. Trần Văn Sơn chống lại ba người, muốn bàn thắng bại thì ít nhất phải đánh cả nghìn chiêu, huống hồ bên cạnh còn có hai cao thủ như hồ rình mồi.

Lục Tiểu Xuyên là đồng môn của anh ta, xếp thứ mười hai trên “Thiên Bảng”, đáng sợ nhất là cô gái đứng bên cạnh Lục Tiểu Xuyên. Từ khi cô ta chia bài Tây, anh ta đã biết người này là ai, đó là người đứng thứ mười trên “Thiên Bảng” – nữ hoàng poker.

Đã là giờ phút này, Trần Văn Sơn than khổ liên tục, do anh quá sơ suất, không nghe lời khuyên của Triệu Hùng, đi ra ngoài một mình, bây giờ đúng là kêu trời không biết, kêu đất không hay!

Lục Tiểu Xuyên nháy mắt ra hiệu cho Tô Linh Nguyệt, anh ta xem xét cơ hội đúng lúc, cổ tay run lên, bắn một thanh phi đao về phía sau lưng Trần Văn Sơn.

Thứ đồ chơi phi đao này, ném càng ít thì càng chính xác, lực sát thương càng lớn. Nếu ném nhiều phi đao cùng lúc, một là sẽ khiến tỷ lệ trúng mục tiêu giảm, hai là khiến lực sát thương ít đi.

Nghe thấy tiếng xé gió vút lên phía sau, Trần Văn Sơn giở công phu Thiết Bản Kiều, ngả người cong ra phía sau, tránh được trong gang tấc. Trần Hoàng Vương và hai anh em nhà họ Ngũ nhân lúc này tấn công, Trần Văn Sơn lộn qua một bên với tư thế thiếu lễ độ “Lư Đả Cổn”. Cổ tay Tô Linh Nguyệt di chuyển, ba lá bài poker xé gió bay vút về phía Trần Văn Sơn. Ở “Võ Thần Bảng”, thứ hạng của Trần Văn Sơn và Tô Linh Nguyệt lần lượt là chín và mười. Trong lúc Trần Văn Sơn lăn lộn, Tô Linh Nguyệt cũng đã tính toán đường đánh xong xuôi.

Lá bài poker bay đến cắt vào cánh tay Trần Văn Sơn, một lá bài khác chém vào đầu gối Trần Văn Sơn. Trần Văn Sơn bất chấp cơn đau từ vết thương, anh ta đứng lên như cá chép trở mình. Phi đao của Lục Tiểu Xuyên bay đến, thân thể Trần Văn Sơn hạ xuống, một chùm tóc bị cắt đứt.

Anh ta quay người định trốn, Trần Hoàng Vương đấm một cú vào người Trần Văn Sơn.

“Phụt…”

Trần Văn Sơn phun ra một ngụm máu tươi, vì chân bị thương nên hành động bị chậm lại. Không kịp chạy thoát, Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt đã chặn ở trước và sau anh ta.

Trong mắt Lục Tiểu Xuyên lóe ra tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, tôi biết anh muốn báo thù cho sư phụ! Nhưng tiếc rằng anh không có cơ hội này!”