Chanh Chua

Chương 63



Chẳng mấy chốc đã tới ngày chủ nhật.

Hôm nay Lộ Dĩ Nịnh trước khi ra khỏi cửa đã ăn diện tỉ mỉ, mái tóc dài đen nhánh được bới thành búi, lộ ra vầng trán đầy đặn và ngũ quan tinh tế.

Bên ngoài là chiếc áo khoác len lông cừu màu trắng tinh khôi, bên trong là lễ phục trễ vai màu xanh xám khói, làn váy dài đến bắp chân, cả người tràn đầy tiên khí.

Trình Tinh Lâm lái xe tới đón cô, sau khi nhìn thấy cô thì đôi mắt hơi sáng bừng lên.

Còn chưa kịp đợi người bước đến trước mắt mình thì anh đã không nhịn được mà đi về phía trước một bước, giơ tay bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô sau đó cúi người tựa sát vào cô.

Trên gương mặt trắng ngần tươi sáng của cô gái được trang điểm nhẹ càng thêm tôn lên ngũ quan ngọt ngào xinh đẹp. Mặt mày như vẽ, đôi môi càng như đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ.

Trình Tinh Lâm lại đến gần cô hơn chút nữa, mục tiêu lần này cũng là khóe môi.

Lộ Dĩ Nịnh nhận ra ý đồ của anh nên nghiêng đầu đi, không cho anh hôn.

Giọng nói của cô êm dịu: “Đừng, em bôi son rồi mà.”

Trình Tinh Lâm: “Lát nữa bôi lại cái khác.”

Dứt lời anh liền muốn tiếp tục nhưng lại bị một tiếng rống giận dữ cưỡng ép ngăn lại: “Trình Tinh Lâm! Anh buông chị tôi ra ngay!”

Cố Dĩ Trăn hùng hổ bước lên phía trước, ép buộc tách hai người ra.

“Ở nơi đông người, ban ngày ban mặt mà anh muốn làm gì đấy hả?”

Cậu che Lộ Dĩ Nịnh ra sau lưng mình, vẫn là câu nói quen thuộc mang theo sự cảnh cáo đó: “Không được lợi dụng chị tôi.”

Tối qua Lộ Dĩ Nịnh đã nói với Cố Dĩ Trăn rằng hôm nay mình phải tham gia hôn lễ của bạn học.

Cậu phá lệ dậy sớm một hôm, còn bảo phải đưa cô đi.

Lộ Dĩ Nịnh bảo với cậu rằng có người tới đón rồi, Cố Dĩ Trăn vừa nghe thấy cái tên nhạy cảm kia lập tức không yên tâm. Cậu thấy cô ra cửa cũng đi theo sau, kết quả là cậu thấy cảnh tượng này.

Trình Tinh Lâm cau mày một cái, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ không chút nào che giấu: “Sao cậu chẳng có mắt nhìn chút nào vậy, không thấy tôi đang thân thiết với chị cậu hay sao?”

Cố Dĩ Trăn trừng to mắt, cậu bị lời nói đúng lý hợp tình này chặn nghẹn họng.

Da mặt người này vẫn dày hệt như trước đây.

Lộ Dĩ Nịnh sợ hai người lại cãi nhau nên đẩy Cố Dĩ Trăn đi về hướng cửa nhà: “Được rồi, được rồi, sắp tới giờ rồi nên tụi chị phải lên đường đây. Tối qua không phải em phải thức đêm hay sao, mau đi về ngủ bù đi.”

Cố Dĩ Trăn tùy ý để cô đẩy mình đi như thế, cũng không phản kháng nhưng vẫn không quá yên tâm mà dặn dò cô: “Chị, chị, chị không thể lúc nào cũng để anh ta lợi dụng chị được!”

Lộ Dĩ Nịnh: “Là chị tự nguyện mà.”

Cố Dĩ Trăn: “ …”

Cho nên, cậu thì lo lắng chị mình bị đem đi bán, kết quả chị cậu còn tự nguyện chủ động giúp người ta đếm tiền à?

*

Sau khi tiễn Cố Dĩ Trăn đi thì Lộ Dĩ Nịnh còn phải đi dỗ dành một người khác nữa.

Trình Tinh Lâm đứng cạnh ghế phó lái, sau đó cực kỳ phong độ mà mở cửa xe cho cô.

Lộ Dĩ Nịnh vừa ngoan ngoãn ngồi vào xe, vừa liếc trộm biểu cảm trên mặt anh.

Có vẻ như anh không tức giận, vậy nên cô không cần dỗ dành nữa sao?

Ngay sau đó, ghế tài bên cạnh lõm xuống, Trình Tinh Lâm cũng ngồi vào trong, sau khi nhìn cô một cái thì nghiêng người sang tựa sát cô.

Hương chanh quen thuộc trên cơ thể của người đàn ông truyền đến, Lộ Dĩ Nịnh theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng không có xúc cảm ở môi mà ngược lại bên tai vang lên một tiếng ‘lách cách’.

Lộ Dĩ Nịnh lập tứ cảm nhận được trước ngực mình có thêm một tầng trói buộc, đó là cảm giác thắt dây an toàn.

Cô mở to mắt, sau khi trì độn một – hai giây mới phản ứng lại, hỏi mà không suy nghĩ: “Anh không hôn nữa sao?”

Sau khi Trình Tinh Lâm nghe thấy lời này thì quay đầu đi, thông qua kính chắn gió trước xe, anh liếc nhìn Cố Dĩ Trăn vẫn đang đứng ở cổng, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía bên này.

Trình Tinh Lâm than nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu cô: “Không hôn nữa, cũng sắp tới giờ rồi, bây giờ chúng ta sang đó.”

Dứt lời anh ngồi ngay ngắn lại, khởi động xe, lúc chuẩn bị đạp chân ga thì nơi khóe miệng anh truyền đến cảm giác ấm áp, vừa chạm vào đã rời đi.

Trình Tinh Lâm ngừng động tác lại, quay đầu sang nhìn người ban nãy bất chợt ‘tập kích’ mình.

Sau khi Lộ Dĩ Nịnh nhìn chính diện anh thì đột nhiên ‘úi’ một tiếng, sau đó giơ ngón cái lên chạm vào nơi khóe miệng anh, chùi tới chùi lui chỗ ban nãy cô vừa hôn vào.

Bởi vì vết nhạt màu người đàn ông mang theo một chút

Bởi vì cạnh đôi môi nhạt màu của người đàn ông có một vết son môi nhỏ mờ nhạt.

Ban nãy não của Lộ Dĩ Nịnh đột nhiên chập mạch, lập tức quên mất chuyện mình đã thoa son môi nên mới hôn anh.

Ánh mắt cô chuyên chú, đầu ngón tay mềm mại lau chùi dấu vết mà mình để lại.

Trình Tinh Lâm lại bắt lấy cổ tay cô: “Đừng lau nữa.”

Động tác của Lộ Dĩ Nịnh thoáng ngừng lại: “Nhưng mà…”

Trình Tinh Lâm: “Đợi lát nữa lau tiếp.”

Anh chồm qua, một tay chống lên chỗ ngồi dưới người cô, cả người che phủ cô sau đó ngón tay còn lại của anh nâng cằm cô lên rồi nghiêng đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm ấy.

Không nhịn nữa, thằng nhóc em vợ kia của anh thích xêm thì cứ xem đi.

Bạn gái của anh, anh muốn hôn thì hôn, tại sao phải nhịn.

Mà Cố Dĩ Trăn đang đứng trước cổng xuyên qua cửa kính xe nhìn hai người đang hôn nhau bên trong, ánh mắt chỉ dừng lại một – hai giây liền dời tầm mắt, xoay người bỏ đi.

Bốn chữ ‘không nhìn điều sai(1)’ này cậu cũng từng học rồi.

(1) Khổng Tử từng nói ‘非禮勿視,非禮勿听,非禮勿言 ,非禮勿動’ Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động (không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy).

*

Hai người đến nơi tổ chức hôn lễ, sau khi Trình Tinh Lâm xuống xe vẫn luôn nắm tay cô.

Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt đi, ánh mắt thường xuyên nhìn khóe môi anh, lại nhớ đến nụ hôn trong xe của hai người cách đây nửa tiếng trước.

Ấm áp, mạnh mẽ lại mang theo sự dịu dàng lưu luyến của riêng anh.

Khiến cô bằng lòng cuốn vào cùng anh.

Cô cũng không biết mình bị anh hôn bao lâu, cuối cùng lúc người đàn ông rời khỏi còn cắn nhẹ môi cô: “Không cần bôi son nữa, tự nhiên thế này là đẹp nhất.”

Lộ Dĩ Nịnh nói thầm trong lòng: Tự nhiên chỗ nào chứ.

Bất cứ ai biết nhìn cũng có thể nhận ra đây là hiệu ứng của việc bị người ta hôn mà ra.

Sau đó cô vẫn lấy son môi ra để thoa.

*

Hôn lễ của lớp trưởng Văn Dao, có rất nhiều bạn học lúc trước của trường THPT Số 1 Thanh thành đến dự.

Mà sự xuất hiện của Trình Tinh Lâm cũng khiến ánh mắt của mọi người đều tụ lại trên người anh.

Bất kể xa cách bao lâu, mọi người vẫn rất quen thuộc với nhân vật phong vân Trình Tinh Lâm này, dù sao thì trước đây người ta cũng được xưng tung là ‘Song Tử Tinh của Trường Trung học số 1’ mà.

Trình Tinh Lâm và Đường Tinh Chu, danh tiếng của hai người này thật sự khiến người ta khó mà quên được.

Mà từ nay về sau, trường THPT Số 1 cũng không còn có nhân vật tiêu biểu có tính thảo luận hơn hai người này nữa.

Nhưng lúc này họ lại thấy một người phụ nữ bên cạnh anh, hai người còn nắm tay nhau, không khỏi khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Dù sao hiếm có cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của Trình Tinh Lâm, chưa bao giờ nghe nói về việc anh có bạn gái trong suốt mấy năm nay.

Khi trông thấy gương mặt của Lộ Dĩ Nịnh, tất cả mọi người đều lộ biểu cảm ‘thì ra là vậy’.

Dù sao thì cô là cô gái duy nhất từng mang tai tiếng với Trình Tinh Lâm năm đó.

Sau này nghe nói cô xuất ngoại, không ngờ hôm nay vẫn ở bên nhau.

Sau khi đi một vòng, vẫn tìm được người đã từng ấy, thật tốt.

Khi cô dâu Văn Dao đang trang điểm trong phòng nghe thấy bạn cùng lớp nói với cô ấy một câu rằng ‘Lộ Dĩ Nịnh vậy mà cũng tới, vả lại còn đi cùng với Trình Tinh Lâm’ thì vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.

Cô ấy cử một cô gái đi tìm cô, nói rằng muốn gặp mặt cô một lát.

Lộ Dĩ Nịnh cũng khá kinh ngạc, theo lý mà nói thì cô đã rời đi năm năm rồi, hơn nữa trong lúc đó cũng chẳng liên lạc gì với Văn Dao cả.

Số lần hai người đồng thời xuất hiện ở cấp ba cũng không nhiều, chỉ nói chuyện vài ngày ở đại hội thể dục thể thao mà thôi.

Chẳng qua ấn tưởng Văn Dao để lại cho cô rất tốt, dịu dàng ấm áp, trên mặt mãi mãi vẫn mang theo nụ cười mỉm, thuộc kiểu đối xử với mọi người chân thành, cũng rất khó khiến cho người ta kháng cự.

Trình Tinh Lâm tự nhiên cũng nghe thấy lời người đến nói, ngón tay khẽ nhéo lòng bàn tay cô, sau đó mới buông cô ra.

“Đi đi, lát nữa anh sẽ đi tìm em.”

Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó lưu luyến không rời buông tay anh ra, đi cùng với cô gái kia.

*

Trong phòng trang điểm của cô dâu, lúc này cũng chỉ có Văn Dao và một thợ trang điểm ở đây, những người khác đều đã đi ra ngoài rồi.

Khi Lộ Dĩ Nịnh bước vào, vừa nhìn đã thấy người phụ nữ đang ngồi trước gương trang điểm kia.

Trên đầu cô ấy đội vương miện, mái tóc dài đen nhánh được quấn thành búi tóc, một lọn tóc uốn buông xuống hai bên trán tôn lên những đường nét xinh đẹp và dịu dàng trên khuôn mặt.

Trên người mặc một chiếc áo cưới váy quây trắng tinh, làn váy xõa tung trên sàn.

Sau khi Văn Dao nhìn thấy Lộ Dĩ Nịnh xuất hiện trong gương thì hơi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười mỉm chi.

Thợ trang điểm lúc này cũng đã trang điểm giúp cô ấy xong xuôi, theo sự ra hiệu của Văn Dao mà rời đi trước.

Cô gái vốn dẫn Lộ Dĩ Nịnh tới đây kia cũng rời đi, còn thân thiết mà đóng cửa lại.

Vì thế trong căn phòng trang điểm lúc này chỉ còn lại hai người Văn Dao và Lộ Dĩ Nịnh.

Lộ Dĩ Nịnh đi về phía cô ấy, sau đó dừng lại ngay bên cạnh cô ấy.

Văn Dao vẫn ngồi trên ghế, cô ấy lên tiếng trước: “Dĩ Nịnh, đã lâu không gặp.”

Lộ Dĩ Nịnh cũng trả lời lại một câu: “Đã lâu không gặp.”

“Hôm nay cậu rất xinh đẹp.”

Văn Dao khẽ cười, giọng nói chân thành: “Cảm ơn, thật ra hôm nay cậu có thể đến đây, mình rất vui.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Được đến tham gia hôn lễ của cậu, mình cũng vui lắm.”

Văn Dao không biết nghĩ tới cái gì, biểu cảm thoáng ngẩn ra nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

“Cảm ơn.”

Hai người tiếp tục hàn huyên về chuyện thường ngày, toàn là nói về cuộc sống những năm nay của mình.

Văn Dao nghe cô kể, cô ấy còn nhớ rõ Lộ Dĩ Nịnh là một người có tính cách ít nói, nhưng đề tài hôm nay hễ mà những lúc nhắc đến Trình Tinh Lâm là rõ ràng cô sẽ nói nhiều hơn một chút.

Cô ấy nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt của cô thì không khỏi thất thần.

Tựa như nhìn thấy bản thân trước đây khi sa vào tình yêu cuồng nhiệt.

Lộ Dĩ Nịnh thấy cô ấy cứ nhìn mình chăm chăm thì thoáng ngừng lại: “Sao vậy, trên mặt mình có gì sao?”

Văn Dao lắc đầu: “Không có.”

Cô ấy chậm rãi xoay người lại, nhìn tấm gương trang điểm trước mặt, trên mặt vẫn là biểu cảm dịu dàng thùy mị đó rồi đột nhiên nói: “Dĩ Nịnh, thật ra mình rất ngưỡng mộ cậu.”

Ánh mắt của Lộ Dĩ Nịnh nhìn về phía cô ấy, đột nhiên cảm thấy nụ cười trên mặt của cô ấy dường như cũng không hẳn là vui vẻ đến thế.

Văn Dao tiếp tục nói: “Đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn ở cạnh Trình Tinh Lâm, thật là tốt quá.”

Cô ấy biết hôm nay cô đến đây cùng với Trình Tinh Lâm.

Vẫn có thể ở bên cạnh người mà mình thích năm mười bảy tuổi ấy, thực sự là tình yêu khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Chàng trai của ngày xưa đã trở thành quý ông văn nhã, nhưng trong mắt của anh vẫn chỉ có một mình cô.

Lộ Dĩ Nịnh có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của cô ấy, cô đột nhiên nhớ đến cuộc tình thời cấp ba trước đây của cô ấy.

Sau một hồi ngập ngừng, cô lên tiếng: “Chú rể…”

Văn Dao đã đoán được câu mà cô muốn nói tiếp theo, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không phải cậu ấy.”

Bốn chữ tựa như dùng hết toàn bộ sức lực của cô ấy.

Mấy ngày qua, cô ấy vẫn luôn tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, cho rằng đoạn quá khứ phủ bụi kia đã bị lãng quên từ lâu.

Không ngờ hôm ấy, khi ở cửa hàng áo cưới, cô ấy vậy mà lại gặp được cậu ấy.

Mà đứng bên cạnh cậu ấy là một người phụ nữ xa lạ.

Bọn họ cũng đang thử váy cưới.

Cũng.

Chàng trai năm ấy nói rằng mình không muốn kết hôn, bấy giờ cũng sẽ lộ ra một nụ cười hạnh phúc mà thỏa mãn đến thế.

Ký ức của cô ấy lập tức quay trở về mấy năm trước.

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình đậu đại học còn cậu ấy thì thi trượt rồi sang một thành phố khác để làm thuê, sau đó thì yêu xa.”

“Lần nào chủ động đi tìm người cũng là mình, từ trước đến giờ cậu ấy sẽ không tới thành phố của mình, không dám đến trường của mình, cũng không dám gặp bạn cùng phòng của mình, lại càng không dám gặp người nhà của mình.”

“Cậu ấy chưa từng đăng gì liên quan đến mình trong vòng bạn bè, cũng không đưa mình đi gặp bất cứ người bạn nào của cậu ấy. Tình yêu của chúng mình, giống như ăn trái cấm, thật đáng xấu hổ.”

“Cậu ấy nói cậu ấy tự ti, cậu ấy bảo rằng mình xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn. Cậu ấy cảm thấy không xứng với mình.”

Văn Dao nhìn chính mình trong gương, hốc mắt người con gái đỏ bừng nhưng lại chẳng rơi giọt nước mắt nào.

“Nhưng, cậu ấy chẳng bao giờ cố gắng bước vào thế giới của mình cả, cứ như vậy mà buông tay mình.”

Không biết tại sao, trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, cô luôn có thể dễ như trở bàn tay mà nói ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình.

Giống như lúc trước, những lời mà cô ấy đã nói với cô ở sân thể dục đó.

Người con gái này có một loại ma lực thần kì, tựa như một người lắng nghe yên tĩnh, có thể cất trữ tâm sự của rất nhiều người.

Hơn nữa cũng sẽ đậy kín chúng lại, chỉ có người trong cuộc và cô mới biết.

Vì thế cô ấy mới sẽ không kiêng nể gì, không hề giữ lại mà nói ra hết tâm sự chôn giấu trong lòng mình như vậy.

“Sau này, mình đòi chia tay với cậu ấy, cậu ấy cũng từng níu kéo, nhưng mình không chịu.”

“Mãi cho đến mấy ngày trước, mình trông thấy cậu ấy khung cảnh cậu ấy đi cùng với một người phụ nữ khác trong tiệm áo cưới.”

“Mình mới biết, thì ra mình chỉ là khác qua đường của cậu ấy mà thôi.”

“Mà bây giờ, chúng mình cũng đã tìm được bến đỗ của mình.”

Lộ Dĩ Nịnh lặng lẽ nghe cô ấy nói hết câu chuyện này.

Cô vẫn không nhịn được mà hỏi thành tiếng: “Thế bây giờ cậu gả cho người mình yêu sao?”

Văn Dao cũng không trả lời cô ngay mà chỉ nhìn bộ váy cưới đang mặc trên người mình mà ngẩn ngơ.

Hồi lâu sau, Văn Dao mới nhẹ giọng nói:

“Không còn quan trọng nữa.”

Không còn quan trọng nữa.

Hai người họ cũng sẽ không còn cơ hội nữa.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Một người đàn ông mặc vest bước vào, thân hình cao lớn, khuôn mặt trung hậu, trên mặt còn nở nụ cười.

Trên người mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, hai chữ ‘chú rể’ thêu hoa treo trước ngực.

Lộ Dĩ Nịnh chỉ nhìn anh ta một cái, thì ra anh ta mới là chú rể của ngày hôm nay.

Người đàn ông khẽ gật đầu với Lộ Dĩ Nịnh, chào hỏi không tiếng động.

Sau đó anh ta bước đến sau lưng Văn Dao, mở nắp chai nước uống trong tay ra rồi lại đưa đến trước mặt cô ấy.

“Anh mua cho em coca mà em thích nè.”

Văn Dao đưa tay ra đón rồi cười với anh ta một cái: “Cảm ơn chồng yêu.”

“Những người khách đó…”

Người đàn ông nói: “Người cũng đã tới gần đủ rồi, cũng đã sắp xếp ổn thỏa.”

Văn Dao khẽ gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”

Người đàn ông nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh đang đứng bên cạnh, chỉ chỉ vào cửa: “Chàng trai đang đứng bên người kia chắc là bạn trai cô phải không, đợi cũng khá lâu rồi đó.”

Văn Dao lúc này mới nhớ ra: “Chắc là Trình Tinh Lâm nhỉ, thật là ngại quá, ban nãy đã chiếm nhiều thời gian của cậu.”

Lộ Dĩ Nịnh hơi phất tay: “Đâu có, đâu có.”

Văn Dao: “Cậu mau đi đi, mình ở cạnh chồng mình là được rồi.”

Lộ Dĩ Nịnh khẽ gật đầu: “Thế mình đi ra ngoài trước nhé.”

Khi cô xoay người, Văn Dao hô lên với bóng lưng của cô.

Lộ Dĩ Nịnh quay đầu nghe thấy cô ấy nói:

“Dĩ Nịnh, chúc cậu và cậu ấy đầu bạc răng long.”

Bốn chữ cuối cùng là lời chúc tốt nhất mà cô ấy nghĩ được.